Monday, March 14, 2016

Tù Cải Tạo Dạy Múa

Truyện Ngắn

Nguyễn Giang


Sau Tết, các tù viên được lệnh thành lập một ban Văn Nghệ cho trại để trình diễn trong các dịp lễ lạc.

Nhờ biết nhảy kha khá, Toàn được cử làm Biên Đạo Múa (hồi trước gọi là vũ sư). Nhiệm vụ của chàng là lập một ban múa cỡ 20 mạng, dĩ nhiên toàn là đực rựa nhưng một nửa sẽ giả gái. Các điệu múa sẽ dựa trên một số bản nhạc đỏ như Tiếng Chày Trên Sóc Bombo, Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây. Nhạc của các nước anh em xã hội chủ nghĩa trên thế giới như Cuba, Liên Xô... cũng được phép dùng. Vì thế, các bản nhạc nổi tiếng như Bésame mucho, Quien sera, Amor Amor... được Toàn "cho vào biên chế" ngay.

Vấn đề mỹ phẩm và y phục trình diễn trong tình trạng eo hẹp này cũng được giải quyết thoả đáng. Phấn hồng, phấn vàng được lấy từ giấy vàng mã do vệ binh ra thị xã mua hộ. Soutien được cắt ra từ các hộp carton. Quần áo được làm bằng giấy báo, những trang trí điểm xuyết trên ấy được lấy từ giấy men xanh đỏ của trẻ con bán ngoài thị xã.

Một số anh em trong trại được Toàn tuyển chọn để làm sơn nữ trong điệu múa Tiếng Chầy Trên Sóc Bombo, Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn. Điều kiện để được chọn là mặt mũi tàm tạm một chút và có da có thịt một chút.

Thường thường, những người Nam có mặt bầu bầu, khi giả gái, trông giống hơn các bạn mặt gầy gò, má hóp. Nhưng không phải cứ đẹp trai là giả gái thành công đâu! Vũ, bạn tù của chàng, mặt mũi cũng thường thường, nhưng khi giả gái lại rất đẹp và duyên dáng. Có lần, anh ta trong bộ đồ bà ba còn làm bộ lườm nguýt, khiến lắm anh ngơ ngẩn.

Trong nhóm vũ công giả gái có Tùng, một người Nam rất đẹp trai, đi đứng lại yểu điệu, khi giả gái còn đẹp hơn những cô gái có sắc. Buổi tối trình diễn, còn nửa tiếng đến màn vũ, Toàn thấy Tùng cứ ngồi thừ ra, mặt buồn rười rượi. Toàn vội hỏi lý do, Tùng đưa ngay cho chàng một tờ giấy nhỏ có ghi như sau: "Tùng ơi! Chuyện tình mình không còn gì nữa đâu. Hùng đã lỡ yêu Tín rồi. Với em, bây giờ Tùng chỉ còn là một bóng mờ dĩ vãng thương đau mà thôi!"

Đọc xong, Toàn vừa tức cười vừa bực mình. Thì ra, có những nam vũ công yêu nhau mà lâu nay chàng chẳng hay! Những vụ này, nếu có xảy ra cũng chỉ là bình thường. Chàng nhớ có đọc một cuốn truyện của nhà văn Hồ Hữu Tường, kể về những chuyện bạn tù trai yêu nhau ở trại tù Côn Đảo. Cùng là đàn ông với nhau, chung sống trong một môi trường vắng bóng đàn bà, những tâm hồn yếu đuối dễ tìm đến nhau để chia xẻ nỗi cô đơn và cả những uất ức của cuộc sống tù ngục. Và rồi, chuyện đó xảy ra rất tự nhiên, làm sao tránh khỏi?

Chuyện hai người Nam quyến luyến nhau, với chàng, không có gì lạ. Ngay từ hồi học Chu Văn An, một người bạn tên Dzương cũng thích Toàn lắm. Dzương chăm sóc cho Toàn kỹ lưỡng, giống như vợ săn sóc cho chồng vậy. Rất giỏi may vá, khi quần áo Toàn rách sau những màn đánh lộn, đá banh, Dzương tình nguyện đơm vá ngay. Khi Toàn cười đùa với các bạn trai khác, Dzương thường tỏ ý ghen tuông và trách móc Toàn. Toàn chẳng coi đó là điều phiền nhiễu, chàng lại cảm thấy thích thú vì có kẻ yêu mến mình, dù đó là một... anh đàn ông!

Nhưng sự quyến luyến của hai người trai chỉ dừng lại ở đó, vấn đề chung đụng cơ thể hoàn toàn không có (mà nếu có thì cũng không biết chung đụng làm sao!). Sau này, Dzương vào Võ Bị Đà Lạt, nổi tiếng trên đài Phát Thanh Đà Lạt với giọng barryton trầm ấm như Anh Ngọc. Ra trường, chàng chọn binh chủng dữ dằn Biệt Động Quân và chết ngay trong trận đánh đầu tiên.

Phải năn nỉ muốn gẫy lưỡi, Toàn mới nhờ được Hùng đến khuyên bảo cho Tùng chịu lên sân khấu. Khi Tùng trang điểm xong, mọi người ở sau hậu trường đều kinh ngạc vì anh ta giả gái thật đẹp. Có khối anh chắc cũng tưởng tượng đến 7 đêm ngà ngọc với người con gái trước mặt đó. Toàn cũng phải định thần một lúc để nhớ lại đây chính là thằng Tùng đực rựa chứ chẳng phải cô gái nào cả.

Cả đến tên Thủ Trưởng trên Tiểu Đoàn xuống tham dự cũng rơi vào cơn hoảng loạn này. Trong phút mơ màng, hắn ta cứ lân la ngồi cạnh Tùng, đưa bàn tay dùi đục vuốt ve cặp đùi thon của Tùng. Toàn chỉ cười cười đứng nhìn thích thú. Cho đến khi bàn tay của hắn đi quá xa, chàng phải vội ghé tai hắn nói nhỏ: "Đây là tụi tôi giả gái đấy cán bộ!". Hắn giật mình:

-- Thế mà tôi cứ tưởng là chị nuôi trên Trung Đoàn xuống đây múa chứ! Đàn ông thật à, lạ nhỉ?

Đêm văn nghệ thành công ngoài sức tưởng tượng. Ban vũ của Toàn được ngợi khen nhiệt liệt. Tiếng tăm của ban vũ lan truyền đến tận Tiểu Đoàn. Chàng được giao nhiệm vụ mới: Dạy múa cho các chị nuôi trên Tiểu Đoàn (chị nuôi là những nữ cán bộ CS chuyên về ẩm thực).

Lúc đầu, Toàn rất thích thú với công tác mới này. Đã hơn hai năm rồi không được đụng chạm với da thịt đàn bà, một thằng đàn ông dưới 30 tuổi như chàng chắc chắn phải hào hứng với việc ôm các thân thể đàn bà trong tay!

Ngày dậy đầu tiên, Toàn khá bối rối. Học viên của chàng là khoảng 10 em chị nuôi, xấu có, đẹp có. Các em có vẻ thich thú lắm vì lần đầu tiên được "quan hệ" với một chàng trai biểu tượng của nền văn minh tư bản Mỹ Ngụy. Toàn lại đẹp trai, nói chuyện khôi hài nên các em càng mê mẩn tợn. Trong đầu óc các chị nuôi này, hình ảnh một tên Sĩ Quan Ngụy chuyên hãm hiếp phụ nữ rồi thủ tiêu chắc không còn nữa. Thay vào đó là hình ảnh Toàn, với giọng nói người Bắc trầm ấm, lối đối xử ân cần và những bước nhẩy điêu luyện của một thời tuổi trẻ.

Mà Toàn bối rối thật! Đã mấy năm rồi không được nói chuyện với đàn bà con gái, nay đối diện và gần gũi với họ, phần dưới của chàng rạo rực và phản ứng ngay. Khổ một nỗi, ở trong tù, đàn ông với nhau ai mặc quần lót làm gì và cũng có đâu mà mặc. "Thằng bé" liên tục phản kháng tình trạng chật chội, những cặp mắt của các chị nuôi cứ dán vào đấy, những lời thì thào cười đùa khúc khích khiến cho Toàn càng bối rối tợn. Chàng tiếc đã không nai nịt kỹ lưỡng cho phần dưới của mình truoc khi dấn thân vào hoàn cảnh khó xử này. Bây giờ làm thế nào đây với tình trạng "lớn biểu nhỏ không nghe" này?

Để trấn áp bản năng tự nhiên này, chàng phải nghĩ ngay đến Phật Thích Ca, Chúa Giê Su hoặc tệ lắm cũng phải là Đức Đạt Lai Đạt Ma với những lời giáo huấn để giúp chàng qua cơn khốn khó này. Nhờ cậy đến các vị không xong, chàng phải cố gắng nghĩ đến thân phận khốn nạn của một thằng tù như chàng, cùng với những hình phạt tàn ác của bọn ác ôn Cộng Sản mà chàng đọc trong cuốn Trại Đầm Đùn, "thằng bé" mới chịu tạm thời yên nghỉ cho chàng tiếp tục công việc giáo huấn đầy bất trắc.

Đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, các em chị nuôi không thể dằn được lòng yêu mến chàng. Với họ, chàng như một sinh vật từ một hành tinh nào đến trái đất này. Giọng Bắc trầm của chàng khác hẳn giọng eo eó của bọn cán bộ vệ binh ngoài kia, những câu pha trò "tục mà thanh" của chàng cũng không giống cái lối pha trò "nghiêm túc" vì sợ bi kiểm điểm của bọn chúng.

Sau vài tuần chỉ dạy, các ảo tượng ban đầu của Toàn tan biến cả. Chàng chẳng còn thích thú gì khi cứ phải ôm những khối thịt đầy mùi mồ hôi dầu và có cả mùi của nước mắm, hành tỏi, tiêu ớt nữa. Những cái mâm, ý quên, những cái mông oversize cứ huých vào thân thể gầy ốm của chàng khiến chàng suýt té mấy bận. Những bàn chân to phè của những cặp giò ngắn ngủi nhưng dư trọng lượng cứ thi nhau đạp lên chân chàng. Những bộ ngực đầy thịt cứ ép vào buồng ngực ốm trơ xương của chàng khiến chàng muốn ngộp thở. Những bàn tay cứng nhắc vụng về thỉnh thoảng "đánh yêu" vào người khiến chàng đau điếng.

Nhưng các nàng chị nuôi, khi lần đầu tiên được tiếp xúc với một loại hình "văn hoá Mỹ Ngụy đồi trụy" mà Toàn là đại diện, thì lại tỏ ra vô cùng phấn khởi. Các nàng cứ suýt xoa:

-- Gớm, anh Toàn này, đàn ông con trai mà sao người dẻo thế. Chả bù với chúng em, tập mãi mà cứ cứng nhắc thế nào ấy!"

Một nàng khác chêm vào ngay:

-- Này này chúng mày ơi, ngươi dẻo chân dẻo thì được chứ cái ấy mà dẻo thì không được đâu!

Cả lũ cười phá lên với nhau, đấm thùm thụp vào nhau khiến Toàn lúng túng. Chàng tự nhiên đỏ mặt. Thấy chàng "e thẹn", mấy em chị nuôi "trời đánh" này càng thích thú tợn. Có em còn la toáng lên:

-- Sĩ quan Mỹ Ngụy cũng biết xấu hổ, chị em ơi!

Đến giờ nghỉ, các chị nuôi quây quần lại với nhau, nói chuyện ỏm tỏi:

-- Này chúng mày này, cái anh Toàn người Ngụy này sao mà cái giọng cứ trầm trầm, cùng là người Bắc mà giọng không giống mấy thằng vệ binh mí lị quản giáo tí nào, chúng mày ạ!

-- Mấy con đĩ trong Nam này cũng thế, giọng không cao và thanh như giọng chúng mình. Giọng chúng nó cứ khào khào làm sao, nghe như giọng ngan ngỗng ấy!

Một chị nuôi, răng cải mả nhô ra như cái bàn nạo dừa, vén môi nhập cuộc:

-- Tao nghe mấy anh Phó Tiến sĩ Ngôn ngữ nhà mình bảo là giọng chúng mình thanh vì nước sông Hồng trong hơn nước sông Cửu Long, chúng mày ạ. Giọng chúng mình cứ như chim hót ấy chứ! Ca sĩ miền Nam chớ có đứa nào hát cao vút như chị Tường Vi hát Cô Gái Vót Chông, giờ này nghe tao còn lạnh cả người đây này!

À mà này, cái bọn con gái Nam có đứa nào đẹp đâu, chủ yếu là son phấn hết. Như tụi mình này, mặt mộc mới đánh giá được là đẹp chứ! Có con diễn viên miền Nam nào đẹp bằng chị Trà Giang trong phim Ngày Lễ Thánh đâu?

-- Chị ấy đóng phim Chú Tư Hậu cũng cực kỳ đẹp, chúng mày ạ, nghệ sĩ ưu tú đấy, chả phải thường đâu!

Một chị nuôi, mặt đầy rỗ hoa và mụn trứng cá, the thé:

-- Chúng mày ơi, tao cứ là không thích cái trò múa này, mỏi chân bỏ mẹ đi í, mỏi còn hơn cả gánh rau muống nữa! Cái gì mà tay cứ vẹo thế này, chân cứ quẹo thế kia! Học biết bao giờ cho xong?

Chị răng vẩu vội thiết tha an ủi:

-- Cố học đi mày ạ! Biết đâu mai đây mày lại thành diễn viên múa, tha hồ ăn uống may mặc tiêu chuẩn cao, chả sướng à?

-- Tao thèm vào! Mày biết đéo gì, con nỡm! Khiếp, cái bọn diễn viên múa hay bị bờm xơm lắm, rồi lại dở trò hủ hoá cho, báu lắm đấy? Thôi, chúng mày, đến giờ học rồi! Lạ nhỉ, cái thằng Sĩ Quan Ngụy này mặt cứ hiền lành vô tư, chẳng có vẻ gì là "uống máu người không tanh" cả? Hay là nó giả vờ ngây thơ cuội cũng nên!

-- Ấy thế mày thử đụng vào nó xem, nó lại chả "ăn thịt" mày à!

-- Được thế đã phúc, tao còn mời nó "ăn thịt" tao nữa đấy, con bú dù ạ! Nó ăn thịt tao thì tao ăn thịt nó lại, để xem mèo nào cắn mỉu nào cho biết? Các cụ chả nói gì này, gì này, à, tao nhớ rồi, vỏ quít dầy, móng tay nhọn đấy!

Sau buổi dạy thứ ba, một chị nuôi dẫn Toàn ra sau hè, chỉ vào một đống rau muống trên mặt đất:

-- Anh Toàn này, lấy về ăn đi, cái này tiêu chuẩn cho lợn ăn đấy.

Số là, rau muống sau khi thu hoạch được chia làm 3 phần. Phần đầu gồm ngọn và lá non được dành cho quản giáo và vệ binh. Phần giữa cho heo ăn. Phần cuối gồm lá già lá thối và rễ thì cho người tù ăn.

Câu nói thật thà của con Cộng Sản cái này khiến Toàn thấm thía thân phận của mình. Dù sao, chàng cũng phải thốt lời cảm ơn kèm theo nụ cười. Nụ cười này, chắc cũng chẳng thua kém gì nụ cười của Anthony Quinn trong cuốn phim Giờ Thứ Hai Mươi Lăm mà chàng đã từng coi trước cái ngày khốn nạn 30 tháng Tư!

Thấm thoắt, Toàn đã trải qua "nhục hình dạy múa đôi" được 3 tháng. Đã có những sự tiến triển thấy rõ trong số học viên của chàng. Những bộ quân áo thoảng mùi dầu mỡ, hành tỏi được thay thế bằng các bộ quần áo mới, thơm mùi băng phiến. Những bộ mặt đơn sơ mộc mạc đã có chút phấn hồng làm duyên. Có nàng chị nuôi còn chịu khó rẩy tí nước hoa thợ cạo, cứ thơm lừng cả lên Có nàng còn "thổ phỉ" ở đâu được đôi giầy cao gót. Không quen mang, có lần tập dợt, nàng ta vấp ngã trẹo cả chân, kêu ré lên oai oái!

Trong đám học múa, có một em tên Thu Đào càng ngày càng để ý đến chàng. So với các chị nuôi học múa ở đây, Thu Đào đẹp nhất. Mỗi lần học múa, em cứ cố tình ép sát thân thể nẩy nở vào người Toàn khiến chàng khó chịu quá cỡ. Chàng cảm thấy rất tội nghiệp cho cái bộ phận khốn khổ của chàng, dù ở trong hai lớp quần đùi, cứ khăng khăng vươn lên đòi quyền sống.

Em Thu Đào này có thân thể cao ráo, eo ót đàng hoàng. Đôi mắt lá răm và tiếng cười rất đĩ tính của em đủ để cho người "liên hệ" mơ màng đến những đêm hoan lạc. Đôi khi, em lại cố tình ra vẻ ngây thơ, lúng túng và bối rối khi đụng chạm, khiến Toàn càng vất vả khi phải tự "củ soát" mình! Sự e thẹn của người đàn bà khi nào cũng là thuốc bồi cho ngọn lửa dục vọng của người đàn ông. Có đêm ở trại, những cảm giác rung động này lại hiện về thôi thúc trong cơ thể chàng, trong đầu óc một thằng trai trẻ lâu ngày xa đàn bà như chàng, khiến chàng phải cố trấn tĩnh hết sức để khỏi làm phiền anh em bạn bè nằm cạnh!

Từ ngày thích chàng, Thu Đào hay dúi vào tay Toàn những thứ nho nhỏ, sau buổi tập. Có khi là chiếc gương con, có khi là chiếc lược nhỏ, có khi là ít vải vụn (chắc để chàng dùng vào công tác vệ sinh!). Có khi là tờ giấy với những lời tỏ tình rất ngô nghê mà Toàn phải đốt ngay sau khi đọc. Cô ta càng ngày càng bạo mồm bạo miệng. Có lúc Thu Đào thầm thì vào tai chàng:

-- Các anh ăn uống bỗ bã thế này chắc nó chỉ còn là quả ớt thôi nhỉ. Tội nghiệp anh Toàn quá! Mỗi lần múa đôi với Toàn, Thu Đào biết anh ra làm sao hết! Thôi, để thư thả Đào sẽ bồi dưỡng cho!

Một hôm, khi đang tập dượt, Thu Đào bất ngờ hôn cái xoạch vào miệng chàng rồi hổn hển nói vào tai chàng:

-- Anh hôn trả em đi, cho thằng Cảnh vệ binh nó ức chơi. Tiên sư bố nó, em không thích mà nó cứ i ỉ theo em mãi. Cái thằng sao dai thế không biết! Cả đời này Đào chỉ yêu Toàn thôi!

Liếc ra ngoài cửa, Toàn thấy một anh bộ đội răng đen mã tấu, mắt long xòng xọc đang nhìn chàng căm hờn. Thu Đào thì cứ thức dục:

-- Hôn em đi Toàn! Có em ở đây, anh sợ chán gì thằng Cảnh! Nó mà giở trò gì với anh, em nói anh Dự đổi nó đi chỗ khác cho biết thân! Nào, hôn Đào đi Toàn! Hôn nhanh lên, Toàn!

Dĩ nhiên, Toàn không thể thi hành yêu cầu tha thiết này. Láng cháng xơi kẹo đồng thì bỏ mẹ, chàng tự bảo dạ. Từ đó, khi dìu theo điệu nhảy, chàng luôn giữ một khoảng cách với thân thể em chị nuôi đa tình này. Mấy lần, em ép sát bộ ngực nảy nở vào người chàng, Toàn phải cố đẩy ra. Em tỏ vẻ thất vọng và bực mình ra mặt.

Dạy thêm một tháng nữa, Toàn cảm thấy tình trạng này nguy hiểm quá. Nhỡ vì quá ghen, thằng vệ binh răng cải mả có ngại ngùng gì mà không bùm cho chàng một phát. Hoặc giả Thu Đào, tức giận vì mối tình không được đáp lại này, có thể nhờ thằng Cảnh thanh toán chàng. Đằng nào cũng đi đoong, chàng tự bảo dạ.

Ngày hôm sau, chàng nhờ Quản giáo đạo đạt ý nguyện bỏ việc của chàng lên Tiểu Đoàn, với lý do dạy đã xong, các chị nuôi bây giờ đều múa được cả. Ngoài ra, chàng còn nêu lý do thiết tha muốn trở về cùng anh em để lao động chân tay. Trên Tiểu Đoàn cũng đồng ý với nguyện vọng của chàng.

Khi Toàn tuyên bố chấm dứt lớp dạy múa, các chị nuôi nhao nhao lên phản đối. Một số bất mãn bỏ về không thèm học nữa. Một số hớn hở ra mặt vì từ nay thoát khỏi cảnh vẹo chân vẹo tay, quay về với việc khuân gạo, luộc rau coi bộ thoải mái hơn nhiều.

Hôm nay, Thu Đào diện lắm. Tuy trang điểm hơi quê một chút, nhưng vẻ đẹp của nàng vượt lên trong đám chị nuôi mặt mũi trời bắt xấu, như phượng hoàng trong đàn gà vậy. Nàng còn làm một màn kẻ mắt nữa, đuôi mắt kẻ dài ngoằng trông không thua gì ca sĩ Lê Uyên của cặp song ca Lê Uyên Phương ngày nào.

Khi buổi tập kết thức, các chị nuôi lục tục ra về, nàng nói thản nhiên:

-- Chúng mày về trước đi, tao có chuyện cần hỏi anh Toàn một tí!

Các chị nuôi nhao nhao:

-- Nhanh đi nhớ, con khỉ thẽo thọt! Mày thích con cá khô thì cứ nói phăng ra, dấu với chả diếm làm mẹ gì! (Tiếng lóng ngoài Bắc gọi cái ấy của đàn ông là "con cá khô").

Đợi lũ bạn về hết rồi, Thu Đào cân̉ thận nhìn trước nhìn sau rồi run run, hồi hộp hỏi Toàn:

-- Lâu lắm, anh chưa thấy cái này phải không?

Toàn chưa kip hiểu thì Thu Đào đã cởi bỏ rất nhanh, phơi ngay phần ngực nõn nà và phần hạ thể hấp dẫn trước mắt chàng, rồi lảm nhá̉m như lên đồng:

-- Thằng nhớn của Toàn đâu, cho nó nói chuyện với con bé của em đi. Cho hai chúng nó nói chuyện với nhau đi anh! Thu Đào yêu Toàn lắm, Toàn muốn gì thì làm, Thu Đào chả giữ gì đâu!

Rồi vừa thở hổn hển, Thu Đào vừa cầm lấy tay Toàn đặt vào chỗ "không thể để" của nàng. (xin lỗi ông Mai Thảo). Trước mắt Toàn là một bức tranh tuyệt mỹ của tạo hoá với đầy đủ những cảnh vật thiên nhiên. Này là núi đồi, thung lững, sông suối, rừng hoang... Bản năng tự nhiên của con người thôi thúc chàng hoà mình vào đấy để khám phá và chế ngự. Tâm trí Toàn vô cùng khích động. Thân thể gợi cảm của người Nữ bừng bừng mời gọi, giọng nói tha thiết dồn dập như chất xúc tác xô đẩy chàng vào trạng thái cực kỳ hưng phấn. Mỡ dâng tận đến miệng mèo, còn ngại ngần gì mà không hưởng thụ?

Nhưng nghĩ đến cặp mắt gườm gườm đầy ghen tuông của tên vệ binh Cảnh, nghĩ đến những chuyện phiền phức vô cùng sau này nếu chàng gần gũi Thu Đào bây giờ, Toàn cảm thấy tóc gáy mình dựng ngược. Thằng Vệ binh Cảnh chỉ cần gọi chàng ra một chỗ khuất, lên lớp chàng, cho chàng vài báng súng rồi ra lệnh cho chàng chạy đi. Sau đó là những viên đạn xuyên qua thân chàng từ sau tới, với lời báo cáo giản dị: Thằng Sĩ Quan Ngụy trốn trại, tôi phải bắn!

Toàn quyết tâm đẩy cái thân thể đầy ước vọng "trao thân gửi phận" ra khỏi người chàng. Chàng nghĩ vội, đàn bà, nếu chỉ yêu thôi, không có gần gũi xác thịt thì không sao! Nhưng khi tình yêu đã có tình dục vào rồi thì mạnh mẽ và đầy uy lực. Người đàn bà, khác với đàn ông, có thể làm bất cứ điều gì để duy trì thứ tình yêu đó.

Thu Đào ngỡ ngàng trước hành động chối từ của chàng. Nàng ta bẽn lẽn kéo cái quần lót trắng ngà quá khổ lên trên cả rốn, sửa lại y phục. Trước khi ra về, nàng thì thầm vào tai chàng:

-- Cái đám trai Bắc cả nước này chẳng ai bằng anh cả! Thu Đào chả yêu ai được bằng Toàn đâu! Anh là Ngụy nhưng em vẫn yêu anh, chúng nó làm gì được em?

Sau một năm vừa trình diễn vừa tập dợt, Ban Văn nghệ phải giải tán. Lý do vì trong một buổi trình diễn, hai diễn viên trong một vở kịch cứ cương ẩu, nhắc đi nhắc lại câu nói khi xưa của Tổng Thống Thiệu được cải biến: "Đừng nghe nó nói mà hãy nhìn kỹ cái gì nó làm nghe mày!"

Sau buổi trình diễn, hai bạn diễn được mời lên Bộ Chỉ Huy trại để "làm việc" ngay. "Ngày vui qua mau", Toàn và các bạn lại lững thững quay về với kiếp nông nô.

Một buổi chiều, đến giờ về, anh em đang thu dọn cuốc xẻng thì có tên vệ binh trên Tiểu Đoàn xuống, đòi gặp Toàn. Nhìn lại thì chính là tên vệ binh Cảnh, kẻ say mê chị nuôi Thu Đào như điếu đổ. Hắn muốn Toàn ra một chỗ khuất để nói chuyện riêng. Cả đội của Toàn, lo lắng cho tính mạng của chàng, thay vì về trại theo lệnh Quản Giáo, nhất tề ngồi lại chờ Toàn về cùn.

Phải nói là Toàn cũng hơi lo khi đi cùng với tên Cảnh ra một bụi rậm gần đó. Nhưng chàng phớt lờ đi. Chàng nghĩ, thân phận tù tội của mình có ra gì, biết đâu chết lại là một cách giải thoát khỏi gông cùm Cộng Sản. Nhất là lại chết vì tình yêu nữa chứ! Chàng mỉm cườiy đắng với ý nghĩ này!

Ra tới bụi rậm, tên Cảnh nhìn Toàn rồi hỏi:

-- Anh thù tôi lắm phải không?

Toàn trả lời:

-- Có gì đâu mà thù, mà thù vì vụ gì?

-- Vụ cô Thu Đào ấy, anh không nhớ à? Này nhé, hai người liên hệ gì mí nhau, làm sao qua mắt tôi được!

Tên Cảnh nở một nụ cười kẻ cả. Lớp dạy múa không còn nữa, hai kẻ không còn gần nhau, hắn khỏi phải lo lắng gì nữa. Hắn thừa biết bây giờ hắn đã "trên cơ" Toàn và một lần nữa, trở thành kẻ thắng cuộc. Móc túi lấy ra một gói nhỏ đưa cho Toàn, hắn nháy mắt "chọc quê" chàng:

-- Có món quà người đẹp gửi cho anh! Tối nay tha hồ trắng mắt mà mơ với mộng nhé!

Về trại, Toàn mở gói ra xem. Tất cả có một tờ giấy với giòng chữ nguệch ngoạc: "YÊU ANH CẢ ĐỜI. VĨNH BIỆT SĨ QUAN NGỤY CỦA EM!" Kèm theo đó là một số lọn tóc và móng tay móng chân, cùng với mấy miếng vải vụn, không biết có phải cắt từ quần lót của cô nàng hay không?

Khiếp, con người Cộng Sản Xã hội Chủ Nghĩa khi yêu cũng mùi mẫn cải lương tận mạng đấy chứ, có thua gì tình tiết của vở tuồng Bạch Diễm Sơn và Bạch Thu Hà đâu? Tình yêu, bản năng tự nhiên của con người, chủ nghĩa nào dập tắt nổi?

Năm sau, khi có dịp lên Tiểu Đoàn sửa hàng rào, chàng gặp lại Mơ, chị nuôi, là học trò múa đôi của chàng. Em hớn hở dắt chàng ra góc vườn rồi dẩu mỏ thì thầm:

-- Anh Toàn còn nhớ con Thu Đào không, nó lấy thằng Cảnh vệ binh rồi. Trước ngày cưới, nó tâm sự với em là chỉ yêu anh mà thôi! Nó khóc với em như cha chết khi nói đến anh! Này này, anh có gì với nó không đấy, "tự thú trước bình minh" đi, em tha cho!

Mơ lấy ngón trỏ dí vào trán chàng rồi lườm nguýt:

-- Cái thứ Sĩ Quan Ngụy các anh chỉ làm khổ đàn bà con gái người ta! À này, có tí rau muống ở sau nhà, Toàn cứ lấy đem về ăn đi nhé! Cho mấy con lợn nó ăn cũng thế thôi!

NGUYỄN GIANG

Trích trong "Tuổi Trẻ Của Toàn"

3 comments:

  1. Quá hay viết tiếp đi bác Giang

    ReplyDelete
  2. Các bác thấy hay thì nhớ ghi lại comment và gõ con chuột vào chữ LIKE cho tác giả... hồ hởi phấn khởi!

    ReplyDelete
  3. Tôi rất thích đọc những bài viết như thế này. Bây giờ tuổi tà, bóng xế mà đọc ba cái lăng nhăng chẳng ích lợi gì! Cảm ơn tác giả đã cho tôi món ăn tinh thần mà một thời tôi cũng có dịp biết đến.
    tđp

    ReplyDelete

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!