Nguyễn GiangHọc Trung Học Chu văn An, Toàn có người bạn thân tên Sơn. Sơn ở trọ trên 1 căn gác sau đường Nguyễn Thông. Bà mẹ Sơn thỉnh thoảng có đến chắc để cung cấp tiền bạc cho chàng. Không bao giờ chàng nghe Sơn nói về hoàn cảnh gia đình, dù 2 thằng rất thân thiết với nhau. Chàng thường đến nhà trọ của Sơn để cùng Sơn đánh đàn ca hát nghêu ngao. Căn gác này gần 1 cái ngõ nối ra đường xe lửa. Trong ngõ là 1 xóm chị em ta, nhưng đầu ngõ lại có trụ sở của Hội Khổng Tử, thế mới " chuế" chứ! Những lúc cơ thể thanh niên đòi hỏi, chàng thường vào đây. Có 1 em tên Thuý, da trắng, có nụ cười tươi, thân hình đẹp như các kiều nữ Playboy mê chàng lắm, đãi ngộ chàng đặc biệt. Em dành thời gian cho chàng đến cả tiếng, mặc bà chủ động réo gọi ngoài cửa. ( thuộc loại trẻ đẹp và đắt khách ở đấy nên em không sợ bà chủ động tí nào đôi khi em còn cự lại bà chủ động nữa ). Thuý ân cần rũ bỏ y phục cho chàng, cởi giày cho chàng trước khi vào cuộc. Tàn cuộc, Thuý lại ân cần mặc quần áo lại cho chàng, đi giầy lại cho chàng, nhất định không để chàng làm những việc đó. Đôi lúc, chàng " mơ làm triệu phú, cứu vớt gái bơ vơ ", lôi em ra khỏi nơi ô trọc này để sống với em cả đời. Nàng sẽ quên quá khứ nhơ bẩn để trở thành 1 người vợ ngoan hiền. Nàng sẽ săn sóc chàng còn tuyệt diệu hơn bây giờ nữa vì có thêm yếu tố nữa là lòng nhớ ơn người đã ra tay cứu vớt mình. Toàn thương xót Thuý lắm, nhưng chàng chỉ là 1 sinh viên tay trắng, lấy em thì 2 đứa sống thế nào, cạp đất mà ăn à? Đúng là mơ mộng nhất thời của tuổi trẻ! Với Sơn, thường gặp gỡ nhau, nhưng chàng không rõ mấy về tư tưởng chính trị của Sơn. Thỉnh thoảng, Sơn cho rằng những lời công kích của chính phủ VNCH là không có cơ sở, chính quyền CS ở ngoài Bắc đâu có muốn bần cùng hoá nhân dân, có chính phủ nào muốn người dân khổ đâu? Chính Tổng thống Diệm là người không thi hành hiệp định Geneve ấn định Tổng Tuyển Cử để thống nhất 2 miền Nam Bắc! Càng ngày Sơn càng lịm sâu vào những ý tưởng mơ hồ, như cho rằng Lý đông A, đảng trưởng Đại Việt Duy Dân chính là Hồ chí Minh! Dạo ấy, chàng có đọc những truyện ngắn của Nguyễn mạnh Côn như Người lái đò trên giòng sông Nhuệ, những truyện dài như Kỳ Hoa Tử.., Võ Phiến với Thác đổ sau nhà, Mưa đêm cuối năm. .., cùng với những lời kể của bố chàng, đã khắc sâu trong đầu óc chàng sự chối từ chủ nghĩa CS. Bởi thế, nghe Sơn bàn luận, chàng không đồng ý chút nào.Nhưng tình bạn đã khiến chàng bỏ qua những dị biệt đó. Cho đến 1 ngày, Sơn rời nhà đi chừng 1 tiếng, thấy chiếc va li của bạn mình khép vội có lòi ra mảnh vải đỏ, chàng mở va li ra và tá hoả tam tinh! Trong va li có cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và đầy sách vở CS, có cả Cương Lĩnh của Mặt Trận Giải Phóng, những truyền đơn hô hào khởi nghĩa. .. Khi về nhà, Sơn hoàn toàn không biết khám phá của chàng, cho chàng biết sẽ lên Blao gặp Sao Trên Rừng ( nhà thơ Nguyễn Đức Sơn) để tìm đường vào bưng trong những tháng tới. Tháng Sáu 1975, Sơn đột ngột xuất hiện tại nhà chàng với áo xanh nước biển, nón cối và dép râu, cho biết đã theo Cách Mạng được trên 6 năm, hiện đang là Cán bộ Chính Trị của Tiểu Đoàn. Bà cụ chàng mừng lắm, vì bà luôn coi bạn con mình như con mình. Vả lại, trong thời buổi hỗn quân hỗn quan này, sự hiện diện của 1 cán bộ Cách mạng trong nhà , một gia đình có tới 5 người con trong quân đội và Cảnh sát Quốc gia, cũng khiến bà đôi chút yên tâm trước những con mắt rình rập của hàng xóm. Chàng và Sơn cùng lang thang trên đại lộ Nguyễn Huệ để Sơn mua vài tập nhạc của TCS, rồi vào quán kem Mai Hương. Chàng nhận xét Sơn đã thay đổi nhiều. Trong đối thoại, Sơn hay dùng những xưng hô: CHÚNG TÔI và CÁC ANH, như muốn cố tình phân định vị trí giữa chàng và anh ta. Sau hơn 1 tiếng đồng hồ cãi nhau về sự khác biệt của 2 chế độ Quốc gia và Cộng .Sản, chàng ngao ngán khi nhận ra rằng đây không phải là 1 người bạn đã từng sáng tác những bài tình ca với chàng hồi nào, mà đã biến thái thành 1 cán bộ CS thuần túy. Sơn hăng hái nói: _ Các anh cứ nói chúng tôi không có tự do. Ngoài Bắc chúng tôi có cả vài chục tờ báo, báo nào cũng hay cả! Toàn ngắt lời ngay: _ Nhưng mà tờ nào cũng có luận điệu giống nhau, phải không? Sơn thấy không, trong Nam này rất nhiều báo, mỗi tờ có lập trường riêng, chính phủ cũng không can thiệp. Tạp chí Vấn Đề của Thế Uyên đấy, ca tụng cả HCM là ngọn hải đăng trường kỳ của vô sản quốc tế mà có sao đâu? Xã hội CS kỳ quặc quá, cứ cố trở thành 1 xã hội của con ong cái kiến. Quyền tư hữu là 1 động lực cho sự phát triển của xã hội, bỏ thế nào được. Tư hữu là bản năng của con người ngay từ khi lọt lòng mẹ ! Xem thằng nhỏ 7,8 tuổi mà coi, đồ chơi nó chơi chán chê rồi, quẳng vao góc phòng nhưng hễ có đứa trẻ khác ́mó vào là giật lại ngay! Lý thuyết của các anh viễn mơ quá, phản lại bản chất tự nhiên của con người! _ Nhưng chủ nghĩa của chúng tôi thắng các anh, quân đội của chúng tôi thắng các anh, điều đó chứng tỏ chúng tôi đúng! _ Sơn này, bạn lý luận kỳ cục quá! Sự thắng bại trong 1 cuộc chiến không chứng tỏ được giá trị của 1 chủ thuyết cũng như giá trị của những con người theo chủ thuyết đó. Chúng mình là bạn của nhau từ hồi nhỏ, ông không phải dùng lối nói " chúng tôi, các anh " để phân biệt nhau! Sơn nhỏ nhẹ: _ Chừng 1 tháng nữa, Toàn đi học tập rồi sẽ thấy! Toàn cất cao giọng: _ Học tập hay không cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của tôi! Nói thật, bạn thay đổi quá ! Thôi thì đừng bạn bè gì nữa, tôi và ông ở 2 vị trí khác nhau lắm rồi! Toàn ngao ngán thực sự . Thế là mình mất 1 người bạn rồi, chàng nghĩ! Kể từ đó cho đến ngày vào tù, chàng không gặp lại Sơn nữa và chàng cũng chẳng muốn gặp làm gì! Toàn coi trọng tình bạn vô cùng. Tình bạn, theo chàng là những tương đồng về lý tưởng, sở thích, hiểu biết và những điều nữa nối kết hai người bạn! Họ chẳng dấu gì với nhau, tâm đồng đến nỗi người này chưa nói hết câu, người kia đã hiểu bạn mình muốn gì! Thật sung sướng cho những người có bạn thân, đó chính là tặng phẩm của cuộc đời! Sự cuốn hút của chủ nghĩa CS quả là ghê gớm. Từ 1 chàng trai trẻ thích văn nghệ viễn mơ, Sơn đã mau chóng trở thành 1 cán bộ CS luôn phát ra những lời ca tụng chế độ. Khi nghe Toàn hỏi về những sự việc như Cải cách Ruộng Đất ở ngoài Bắc, Thảm sát Tết Mậu Thân ở Huế, Pháo Kích Tiểu Học Cai Lậy ở miền Nam.., Sơn chỉ đưa ra 1 luận điệu: " Để đạt được chiến thắng, chúng tôi không thể cân nhắc phương tiện!" Trước kia, Toàn vẫn nghĩ sự tuyên truyền tuy có hấp lực thật, nhưng dù sao cũng không thể thay đổi được bản tính con người. Sự mê muội với chủ nghĩa chỉ là nhất thời, bản tính con người vẫn không sao xoá bỏ được. Nhưng trước mặt Sơn, người bạn rụt rè, mơ mộng khi xưa, nay đang thao thao bất tuyệt ca tụng cái chế độ khốn nạn,. Toàn phân vân:" Hay là mình lầm rồi? Chủ nghĩa, đi kèm với bạo lực, có thể thay đổi cả bản tính chứ! Bằng chứng là đây, Sơn bây giờ chẳng còn có gì giống Sơn ngày xưa cả!" Trong vô số những quyết định trong đời, quyết định chấm dứt tình bạn của Toàn chính là 1 quyết định mà chàng ít hối tiếc nhất! Nguyễn Giang
|
Sunday, July 16, 2017
Một Tình Bạn Không Còn Nữa
Friday, April 8, 2016
Nghe Bạn Mình Hát: Blue Berry Hills
Trên Đồi Dâu Cũ
Nhạc Ngoại Quốc
Lời Việt: Nguyễn Giang
Tiếng hát: Thanh Giang
Đệm đàn: Tạ Kỳ Linh
Blueberry Hill Lyrics
I found my thrill
On Blueberry Hill
On Blueberry Hill
When I found you
The moon stood still
On Blueberry Hill
And lingered until
My dream came true
The wind in the willow played
Love's sweet melody
But all of those vows you made
Were never to be
Though we're apart
You're part of me still
For you were my thrill
On Blueberry Hill
TRÊN ĐỒI DÂU CŨ
Lời Việt: Nguyễn Giang
Đồi dâu xanh thắm
Có ta về tôi nay
Với trái tim thương đau
Với lòng thổn thức
Vầng trăng năm ấy
Đã phiêu bạt chốn nao
Có sáng soi trong hồn
Giấc mộng gần em
Gió ngàn nơi thung lũng cất tiếng
Khúc tình ca mê đắm
Nhưng lời ta đã hứa chốn cũ
Cũng tàn theo sương khói
Rồi ta xa cách
Sóng trong lòng đã im
Vẫn dáng xưa em yêu
Đến với anh muôn chiều.
Monday, March 14, 2016
Tù Cải Tạo Dạy Múa
Truyện Ngắn
Nguyễn Giang![]() Sau Tết, các tù viên được lệnh thành lập một ban Văn Nghệ cho trại để trình diễn trong các dịp lễ lạc. Nhờ biết nhảy kha khá, Toàn được cử làm Biên Đạo Múa (hồi trước gọi là vũ sư). Nhiệm vụ của chàng là lập một ban múa cỡ 20 mạng, dĩ nhiên toàn là đực rựa nhưng một nửa sẽ giả gái. Các điệu múa sẽ dựa trên một số bản nhạc đỏ như Tiếng Chày Trên Sóc Bombo, Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây. Nhạc của các nước anh em xã hội chủ nghĩa trên thế giới như Cuba, Liên Xô... cũng được phép dùng. Vì thế, các bản nhạc nổi tiếng như Bésame mucho, Quien sera, Amor Amor... được Toàn "cho vào biên chế" ngay. Vấn đề mỹ phẩm và y phục trình diễn trong tình trạng eo hẹp này cũng được giải quyết thoả đáng. Phấn hồng, phấn vàng được lấy từ giấy vàng mã do vệ binh ra thị xã mua hộ. Soutien được cắt ra từ các hộp carton. Quần áo được làm bằng giấy báo, những trang trí điểm xuyết trên ấy được lấy từ giấy men xanh đỏ của trẻ con bán ngoài thị xã. Một số anh em trong trại được Toàn tuyển chọn để làm sơn nữ trong điệu múa Tiếng Chầy Trên Sóc Bombo, Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn. Điều kiện để được chọn là mặt mũi tàm tạm một chút và có da có thịt một chút. Thường thường, những người Nam có mặt bầu bầu, khi giả gái, trông giống hơn các bạn mặt gầy gò, má hóp. Nhưng không phải cứ đẹp trai là giả gái thành công đâu! Vũ, bạn tù của chàng, mặt mũi cũng thường thường, nhưng khi giả gái lại rất đẹp và duyên dáng. Có lần, anh ta trong bộ đồ bà ba còn làm bộ lườm nguýt, khiến lắm anh ngơ ngẩn. Trong nhóm vũ công giả gái có Tùng, một người Nam rất đẹp trai, đi đứng lại yểu điệu, khi giả gái còn đẹp hơn những cô gái có sắc. Buổi tối trình diễn, còn nửa tiếng đến màn vũ, Toàn thấy Tùng cứ ngồi thừ ra, mặt buồn rười rượi. Toàn vội hỏi lý do, Tùng đưa ngay cho chàng một tờ giấy nhỏ có ghi như sau: "Tùng ơi! Chuyện tình mình không còn gì nữa đâu. Hùng đã lỡ yêu Tín rồi. Với em, bây giờ Tùng chỉ còn là một bóng mờ dĩ vãng thương đau mà thôi!" Đọc xong, Toàn vừa tức cười vừa bực mình. Thì ra, có những nam vũ công yêu nhau mà lâu nay chàng chẳng hay! Những vụ này, nếu có xảy ra cũng chỉ là bình thường. Chàng nhớ có đọc một cuốn truyện của nhà văn Hồ Hữu Tường, kể về những chuyện bạn tù trai yêu nhau ở trại tù Côn Đảo. Cùng là đàn ông với nhau, chung sống trong một môi trường vắng bóng đàn bà, những tâm hồn yếu đuối dễ tìm đến nhau để chia xẻ nỗi cô đơn và cả những uất ức của cuộc sống tù ngục. Và rồi, chuyện đó xảy ra rất tự nhiên, làm sao tránh khỏi? Chuyện hai người Nam quyến luyến nhau, với chàng, không có gì lạ. Ngay từ hồi học Chu Văn An, một người bạn tên Dzương cũng thích Toàn lắm. Dzương chăm sóc cho Toàn kỹ lưỡng, giống như vợ săn sóc cho chồng vậy. Rất giỏi may vá, khi quần áo Toàn rách sau những màn đánh lộn, đá banh, Dzương tình nguyện đơm vá ngay. Khi Toàn cười đùa với các bạn trai khác, Dzương thường tỏ ý ghen tuông và trách móc Toàn. Toàn chẳng coi đó là điều phiền nhiễu, chàng lại cảm thấy thích thú vì có kẻ yêu mến mình, dù đó là một... anh đàn ông! Nhưng sự quyến luyến của hai người trai chỉ dừng lại ở đó, vấn đề chung đụng cơ thể hoàn toàn không có (mà nếu có thì cũng không biết chung đụng làm sao!). Sau này, Dzương vào Võ Bị Đà Lạt, nổi tiếng trên đài Phát Thanh Đà Lạt với giọng barryton trầm ấm như Anh Ngọc. Ra trường, chàng chọn binh chủng dữ dằn Biệt Động Quân và chết ngay trong trận đánh đầu tiên. Phải năn nỉ muốn gẫy lưỡi, Toàn mới nhờ được Hùng đến khuyên bảo cho Tùng chịu lên sân khấu. Khi Tùng trang điểm xong, mọi người ở sau hậu trường đều kinh ngạc vì anh ta giả gái thật đẹp. Có khối anh chắc cũng tưởng tượng đến 7 đêm ngà ngọc với người con gái trước mặt đó. Toàn cũng phải định thần một lúc để nhớ lại đây chính là thằng Tùng đực rựa chứ chẳng phải cô gái nào cả. Cả đến tên Thủ Trưởng trên Tiểu Đoàn xuống tham dự cũng rơi vào cơn hoảng loạn này. Trong phút mơ màng, hắn ta cứ lân la ngồi cạnh Tùng, đưa bàn tay dùi đục vuốt ve cặp đùi thon của Tùng. Toàn chỉ cười cười đứng nhìn thích thú. Cho đến khi bàn tay của hắn đi quá xa, chàng phải vội ghé tai hắn nói nhỏ: "Đây là tụi tôi giả gái đấy cán bộ!". Hắn giật mình: -- Thế mà tôi cứ tưởng là chị nuôi trên Trung Đoàn xuống đây múa chứ! Đàn ông thật à, lạ nhỉ? Đêm văn nghệ thành công ngoài sức tưởng tượng. Ban vũ của Toàn được ngợi khen nhiệt liệt. Tiếng tăm của ban vũ lan truyền đến tận Tiểu Đoàn. Chàng được giao nhiệm vụ mới: Dạy múa cho các chị nuôi trên Tiểu Đoàn (chị nuôi là những nữ cán bộ CS chuyên về ẩm thực). Lúc đầu, Toàn rất thích thú với công tác mới này. Đã hơn hai năm rồi không được đụng chạm với da thịt đàn bà, một thằng đàn ông dưới 30 tuổi như chàng chắc chắn phải hào hứng với việc ôm các thân thể đàn bà trong tay! Ngày dậy đầu tiên, Toàn khá bối rối. Học viên của chàng là khoảng 10 em chị nuôi, xấu có, đẹp có. Các em có vẻ thich thú lắm vì lần đầu tiên được "quan hệ" với một chàng trai biểu tượng của nền văn minh tư bản Mỹ Ngụy. Toàn lại đẹp trai, nói chuyện khôi hài nên các em càng mê mẩn tợn. Trong đầu óc các chị nuôi này, hình ảnh một tên Sĩ Quan Ngụy chuyên hãm hiếp phụ nữ rồi thủ tiêu chắc không còn nữa. Thay vào đó là hình ảnh Toàn, với giọng nói người Bắc trầm ấm, lối đối xử ân cần và những bước nhẩy điêu luyện của một thời tuổi trẻ. Mà Toàn bối rối thật! Đã mấy năm rồi không được nói chuyện với đàn bà con gái, nay đối diện và gần gũi với họ, phần dưới của chàng rạo rực và phản ứng ngay. Khổ một nỗi, ở trong tù, đàn ông với nhau ai mặc quần lót làm gì và cũng có đâu mà mặc. "Thằng bé" liên tục phản kháng tình trạng chật chội, những cặp mắt của các chị nuôi cứ dán vào đấy, những lời thì thào cười đùa khúc khích khiến cho Toàn càng bối rối tợn. Chàng tiếc đã không nai nịt kỹ lưỡng cho phần dưới của mình truoc khi dấn thân vào hoàn cảnh khó xử này. Bây giờ làm thế nào đây với tình trạng "lớn biểu nhỏ không nghe" này? Để trấn áp bản năng tự nhiên này, chàng phải nghĩ ngay đến Phật Thích Ca, Chúa Giê Su hoặc tệ lắm cũng phải là Đức Đạt Lai Đạt Ma với những lời giáo huấn để giúp chàng qua cơn khốn khó này. Nhờ cậy đến các vị không xong, chàng phải cố gắng nghĩ đến thân phận khốn nạn của một thằng tù như chàng, cùng với những hình phạt tàn ác của bọn ác ôn Cộng Sản mà chàng đọc trong cuốn Trại Đầm Đùn, "thằng bé" mới chịu tạm thời yên nghỉ cho chàng tiếp tục công việc giáo huấn đầy bất trắc. Đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, các em chị nuôi không thể dằn được lòng yêu mến chàng. Với họ, chàng như một sinh vật từ một hành tinh nào đến trái đất này. Giọng Bắc trầm của chàng khác hẳn giọng eo eó của bọn cán bộ vệ binh ngoài kia, những câu pha trò "tục mà thanh" của chàng cũng không giống cái lối pha trò "nghiêm túc" vì sợ bi kiểm điểm của bọn chúng. Sau vài tuần chỉ dạy, các ảo tượng ban đầu của Toàn tan biến cả. Chàng chẳng còn thích thú gì khi cứ phải ôm những khối thịt đầy mùi mồ hôi dầu và có cả mùi của nước mắm, hành tỏi, tiêu ớt nữa. Những cái mâm, ý quên, những cái mông oversize cứ huých vào thân thể gầy ốm của chàng khiến chàng suýt té mấy bận. Những bàn chân to phè của những cặp giò ngắn ngủi nhưng dư trọng lượng cứ thi nhau đạp lên chân chàng. Những bộ ngực đầy thịt cứ ép vào buồng ngực ốm trơ xương của chàng khiến chàng muốn ngộp thở. Những bàn tay cứng nhắc vụng về thỉnh thoảng "đánh yêu" vào người khiến chàng đau điếng. Nhưng các nàng chị nuôi, khi lần đầu tiên được tiếp xúc với một loại hình "văn hoá Mỹ Ngụy đồi trụy" mà Toàn là đại diện, thì lại tỏ ra vô cùng phấn khởi. Các nàng cứ suýt xoa: -- Gớm, anh Toàn này, đàn ông con trai mà sao người dẻo thế. Chả bù với chúng em, tập mãi mà cứ cứng nhắc thế nào ấy!" Một nàng khác chêm vào ngay: -- Này này chúng mày ơi, ngươi dẻo chân dẻo thì được chứ cái ấy mà dẻo thì không được đâu! Cả lũ cười phá lên với nhau, đấm thùm thụp vào nhau khiến Toàn lúng túng. Chàng tự nhiên đỏ mặt. Thấy chàng "e thẹn", mấy em chị nuôi "trời đánh" này càng thích thú tợn. Có em còn la toáng lên: -- Sĩ quan Mỹ Ngụy cũng biết xấu hổ, chị em ơi! Đến giờ nghỉ, các chị nuôi quây quần lại với nhau, nói chuyện ỏm tỏi: -- Này chúng mày này, cái anh Toàn người Ngụy này sao mà cái giọng cứ trầm trầm, cùng là người Bắc mà giọng không giống mấy thằng vệ binh mí lị quản giáo tí nào, chúng mày ạ! -- Mấy con đĩ trong Nam này cũng thế, giọng không cao và thanh như giọng chúng mình. Giọng chúng nó cứ khào khào làm sao, nghe như giọng ngan ngỗng ấy! Một chị nuôi, răng cải mả nhô ra như cái bàn nạo dừa, vén môi nhập cuộc: -- Tao nghe mấy anh Phó Tiến sĩ Ngôn ngữ nhà mình bảo là giọng chúng mình thanh vì nước sông Hồng trong hơn nước sông Cửu Long, chúng mày ạ. Giọng chúng mình cứ như chim hót ấy chứ! Ca sĩ miền Nam chớ có đứa nào hát cao vút như chị Tường Vi hát Cô Gái Vót Chông, giờ này nghe tao còn lạnh cả người đây này! À mà này, cái bọn con gái Nam có đứa nào đẹp đâu, chủ yếu là son phấn hết. Như tụi mình này, mặt mộc mới đánh giá được là đẹp chứ! Có con diễn viên miền Nam nào đẹp bằng chị Trà Giang trong phim Ngày Lễ Thánh đâu? -- Chị ấy đóng phim Chú Tư Hậu cũng cực kỳ đẹp, chúng mày ạ, nghệ sĩ ưu tú đấy, chả phải thường đâu! Một chị nuôi, mặt đầy rỗ hoa và mụn trứng cá, the thé: -- Chúng mày ơi, tao cứ là không thích cái trò múa này, mỏi chân bỏ mẹ đi í, mỏi còn hơn cả gánh rau muống nữa! Cái gì mà tay cứ vẹo thế này, chân cứ quẹo thế kia! Học biết bao giờ cho xong? Chị răng vẩu vội thiết tha an ủi: -- Cố học đi mày ạ! Biết đâu mai đây mày lại thành diễn viên múa, tha hồ ăn uống may mặc tiêu chuẩn cao, chả sướng à? -- Tao thèm vào! Mày biết đéo gì, con nỡm! Khiếp, cái bọn diễn viên múa hay bị bờm xơm lắm, rồi lại dở trò hủ hoá cho, báu lắm đấy? Thôi, chúng mày, đến giờ học rồi! Lạ nhỉ, cái thằng Sĩ Quan Ngụy này mặt cứ hiền lành vô tư, chẳng có vẻ gì là "uống máu người không tanh" cả? Hay là nó giả vờ ngây thơ cuội cũng nên! -- Ấy thế mày thử đụng vào nó xem, nó lại chả "ăn thịt" mày à! -- Được thế đã phúc, tao còn mời nó "ăn thịt" tao nữa đấy, con bú dù ạ! Nó ăn thịt tao thì tao ăn thịt nó lại, để xem mèo nào cắn mỉu nào cho biết? Các cụ chả nói gì này, gì này, à, tao nhớ rồi, vỏ quít dầy, móng tay nhọn đấy! Sau buổi dạy thứ ba, một chị nuôi dẫn Toàn ra sau hè, chỉ vào một đống rau muống trên mặt đất: -- Anh Toàn này, lấy về ăn đi, cái này tiêu chuẩn cho lợn ăn đấy. Số là, rau muống sau khi thu hoạch được chia làm 3 phần. Phần đầu gồm ngọn và lá non được dành cho quản giáo và vệ binh. Phần giữa cho heo ăn. Phần cuối gồm lá già lá thối và rễ thì cho người tù ăn. Câu nói thật thà của con Cộng Sản cái này khiến Toàn thấm thía thân phận của mình. Dù sao, chàng cũng phải thốt lời cảm ơn kèm theo nụ cười. Nụ cười này, chắc cũng chẳng thua kém gì nụ cười của Anthony Quinn trong cuốn phim Giờ Thứ Hai Mươi Lăm mà chàng đã từng coi trước cái ngày khốn nạn 30 tháng Tư! Thấm thoắt, Toàn đã trải qua "nhục hình dạy múa đôi" được 3 tháng. Đã có những sự tiến triển thấy rõ trong số học viên của chàng. Những bộ quân áo thoảng mùi dầu mỡ, hành tỏi được thay thế bằng các bộ quần áo mới, thơm mùi băng phiến. Những bộ mặt đơn sơ mộc mạc đã có chút phấn hồng làm duyên. Có nàng chị nuôi còn chịu khó rẩy tí nước hoa thợ cạo, cứ thơm lừng cả lên Có nàng còn "thổ phỉ" ở đâu được đôi giầy cao gót. Không quen mang, có lần tập dợt, nàng ta vấp ngã trẹo cả chân, kêu ré lên oai oái! Trong đám học múa, có một em tên Thu Đào càng ngày càng để ý đến chàng. So với các chị nuôi học múa ở đây, Thu Đào đẹp nhất. Mỗi lần học múa, em cứ cố tình ép sát thân thể nẩy nở vào người Toàn khiến chàng khó chịu quá cỡ. Chàng cảm thấy rất tội nghiệp cho cái bộ phận khốn khổ của chàng, dù ở trong hai lớp quần đùi, cứ khăng khăng vươn lên đòi quyền sống. Em Thu Đào này có thân thể cao ráo, eo ót đàng hoàng. Đôi mắt lá răm và tiếng cười rất đĩ tính của em đủ để cho người "liên hệ" mơ màng đến những đêm hoan lạc. Đôi khi, em lại cố tình ra vẻ ngây thơ, lúng túng và bối rối khi đụng chạm, khiến Toàn càng vất vả khi phải tự "củ soát" mình! Sự e thẹn của người đàn bà khi nào cũng là thuốc bồi cho ngọn lửa dục vọng của người đàn ông. Có đêm ở trại, những cảm giác rung động này lại hiện về thôi thúc trong cơ thể chàng, trong đầu óc một thằng trai trẻ lâu ngày xa đàn bà như chàng, khiến chàng phải cố trấn tĩnh hết sức để khỏi làm phiền anh em bạn bè nằm cạnh! Từ ngày thích chàng, Thu Đào hay dúi vào tay Toàn những thứ nho nhỏ, sau buổi tập. Có khi là chiếc gương con, có khi là chiếc lược nhỏ, có khi là ít vải vụn (chắc để chàng dùng vào công tác vệ sinh!). Có khi là tờ giấy với những lời tỏ tình rất ngô nghê mà Toàn phải đốt ngay sau khi đọc. Cô ta càng ngày càng bạo mồm bạo miệng. Có lúc Thu Đào thầm thì vào tai chàng: -- Các anh ăn uống bỗ bã thế này chắc nó chỉ còn là quả ớt thôi nhỉ. Tội nghiệp anh Toàn quá! Mỗi lần múa đôi với Toàn, Thu Đào biết anh ra làm sao hết! Thôi, để thư thả Đào sẽ bồi dưỡng cho! Một hôm, khi đang tập dượt, Thu Đào bất ngờ hôn cái xoạch vào miệng chàng rồi hổn hển nói vào tai chàng: -- Anh hôn trả em đi, cho thằng Cảnh vệ binh nó ức chơi. Tiên sư bố nó, em không thích mà nó cứ i ỉ theo em mãi. Cái thằng sao dai thế không biết! Cả đời này Đào chỉ yêu Toàn thôi! Liếc ra ngoài cửa, Toàn thấy một anh bộ đội răng đen mã tấu, mắt long xòng xọc đang nhìn chàng căm hờn. Thu Đào thì cứ thức dục: -- Hôn em đi Toàn! Có em ở đây, anh sợ chán gì thằng Cảnh! Nó mà giở trò gì với anh, em nói anh Dự đổi nó đi chỗ khác cho biết thân! Nào, hôn Đào đi Toàn! Hôn nhanh lên, Toàn! Dĩ nhiên, Toàn không thể thi hành yêu cầu tha thiết này. Láng cháng xơi kẹo đồng thì bỏ mẹ, chàng tự bảo dạ. Từ đó, khi dìu theo điệu nhảy, chàng luôn giữ một khoảng cách với thân thể em chị nuôi đa tình này. Mấy lần, em ép sát bộ ngực nảy nở vào người chàng, Toàn phải cố đẩy ra. Em tỏ vẻ thất vọng và bực mình ra mặt. Dạy thêm một tháng nữa, Toàn cảm thấy tình trạng này nguy hiểm quá. Nhỡ vì quá ghen, thằng vệ binh răng cải mả có ngại ngùng gì mà không bùm cho chàng một phát. Hoặc giả Thu Đào, tức giận vì mối tình không được đáp lại này, có thể nhờ thằng Cảnh thanh toán chàng. Đằng nào cũng đi đoong, chàng tự bảo dạ. Ngày hôm sau, chàng nhờ Quản giáo đạo đạt ý nguyện bỏ việc của chàng lên Tiểu Đoàn, với lý do dạy đã xong, các chị nuôi bây giờ đều múa được cả. Ngoài ra, chàng còn nêu lý do thiết tha muốn trở về cùng anh em để lao động chân tay. Trên Tiểu Đoàn cũng đồng ý với nguyện vọng của chàng. Khi Toàn tuyên bố chấm dứt lớp dạy múa, các chị nuôi nhao nhao lên phản đối. Một số bất mãn bỏ về không thèm học nữa. Một số hớn hở ra mặt vì từ nay thoát khỏi cảnh vẹo chân vẹo tay, quay về với việc khuân gạo, luộc rau coi bộ thoải mái hơn nhiều. Hôm nay, Thu Đào diện lắm. Tuy trang điểm hơi quê một chút, nhưng vẻ đẹp của nàng vượt lên trong đám chị nuôi mặt mũi trời bắt xấu, như phượng hoàng trong đàn gà vậy. Nàng còn làm một màn kẻ mắt nữa, đuôi mắt kẻ dài ngoằng trông không thua gì ca sĩ Lê Uyên của cặp song ca Lê Uyên Phương ngày nào. Khi buổi tập kết thức, các chị nuôi lục tục ra về, nàng nói thản nhiên: -- Chúng mày về trước đi, tao có chuyện cần hỏi anh Toàn một tí! Các chị nuôi nhao nhao: -- Nhanh đi nhớ, con khỉ thẽo thọt! Mày thích con cá khô thì cứ nói phăng ra, dấu với chả diếm làm mẹ gì! (Tiếng lóng ngoài Bắc gọi cái ấy của đàn ông là "con cá khô"). Đợi lũ bạn về hết rồi, Thu Đào cân̉ thận nhìn trước nhìn sau rồi run run, hồi hộp hỏi Toàn: -- Lâu lắm, anh chưa thấy cái này phải không? Toàn chưa kip hiểu thì Thu Đào đã cởi bỏ rất nhanh, phơi ngay phần ngực nõn nà và phần hạ thể hấp dẫn trước mắt chàng, rồi lảm nhá̉m như lên đồng: -- Thằng nhớn của Toàn đâu, cho nó nói chuyện với con bé của em đi. Cho hai chúng nó nói chuyện với nhau đi anh! Thu Đào yêu Toàn lắm, Toàn muốn gì thì làm, Thu Đào chả giữ gì đâu! Rồi vừa thở hổn hển, Thu Đào vừa cầm lấy tay Toàn đặt vào chỗ "không thể để" của nàng. (xin lỗi ông Mai Thảo). Trước mắt Toàn là một bức tranh tuyệt mỹ của tạo hoá với đầy đủ những cảnh vật thiên nhiên. Này là núi đồi, thung lững, sông suối, rừng hoang... Bản năng tự nhiên của con người thôi thúc chàng hoà mình vào đấy để khám phá và chế ngự. Tâm trí Toàn vô cùng khích động. Thân thể gợi cảm của người Nữ bừng bừng mời gọi, giọng nói tha thiết dồn dập như chất xúc tác xô đẩy chàng vào trạng thái cực kỳ hưng phấn. Mỡ dâng tận đến miệng mèo, còn ngại ngần gì mà không hưởng thụ? Nhưng nghĩ đến cặp mắt gườm gườm đầy ghen tuông của tên vệ binh Cảnh, nghĩ đến những chuyện phiền phức vô cùng sau này nếu chàng gần gũi Thu Đào bây giờ, Toàn cảm thấy tóc gáy mình dựng ngược. Thằng Vệ binh Cảnh chỉ cần gọi chàng ra một chỗ khuất, lên lớp chàng, cho chàng vài báng súng rồi ra lệnh cho chàng chạy đi. Sau đó là những viên đạn xuyên qua thân chàng từ sau tới, với lời báo cáo giản dị: Thằng Sĩ Quan Ngụy trốn trại, tôi phải bắn! Toàn quyết tâm đẩy cái thân thể đầy ước vọng "trao thân gửi phận" ra khỏi người chàng. Chàng nghĩ vội, đàn bà, nếu chỉ yêu thôi, không có gần gũi xác thịt thì không sao! Nhưng khi tình yêu đã có tình dục vào rồi thì mạnh mẽ và đầy uy lực. Người đàn bà, khác với đàn ông, có thể làm bất cứ điều gì để duy trì thứ tình yêu đó. Thu Đào ngỡ ngàng trước hành động chối từ của chàng. Nàng ta bẽn lẽn kéo cái quần lót trắng ngà quá khổ lên trên cả rốn, sửa lại y phục. Trước khi ra về, nàng thì thầm vào tai chàng: -- Cái đám trai Bắc cả nước này chẳng ai bằng anh cả! Thu Đào chả yêu ai được bằng Toàn đâu! Anh là Ngụy nhưng em vẫn yêu anh, chúng nó làm gì được em? Sau một năm vừa trình diễn vừa tập dợt, Ban Văn nghệ phải giải tán. Lý do vì trong một buổi trình diễn, hai diễn viên trong một vở kịch cứ cương ẩu, nhắc đi nhắc lại câu nói khi xưa của Tổng Thống Thiệu được cải biến: "Đừng nghe nó nói mà hãy nhìn kỹ cái gì nó làm nghe mày!" Sau buổi trình diễn, hai bạn diễn được mời lên Bộ Chỉ Huy trại để "làm việc" ngay. "Ngày vui qua mau", Toàn và các bạn lại lững thững quay về với kiếp nông nô. Một buổi chiều, đến giờ về, anh em đang thu dọn cuốc xẻng thì có tên vệ binh trên Tiểu Đoàn xuống, đòi gặp Toàn. Nhìn lại thì chính là tên vệ binh Cảnh, kẻ say mê chị nuôi Thu Đào như điếu đổ. Hắn muốn Toàn ra một chỗ khuất để nói chuyện riêng. Cả đội của Toàn, lo lắng cho tính mạng của chàng, thay vì về trại theo lệnh Quản Giáo, nhất tề ngồi lại chờ Toàn về cùn. Phải nói là Toàn cũng hơi lo khi đi cùng với tên Cảnh ra một bụi rậm gần đó. Nhưng chàng phớt lờ đi. Chàng nghĩ, thân phận tù tội của mình có ra gì, biết đâu chết lại là một cách giải thoát khỏi gông cùm Cộng Sản. Nhất là lại chết vì tình yêu nữa chứ! Chàng mỉm cườiy đắng với ý nghĩ này! Ra tới bụi rậm, tên Cảnh nhìn Toàn rồi hỏi: -- Anh thù tôi lắm phải không? Toàn trả lời: -- Có gì đâu mà thù, mà thù vì vụ gì? -- Vụ cô Thu Đào ấy, anh không nhớ à? Này nhé, hai người liên hệ gì mí nhau, làm sao qua mắt tôi được! Tên Cảnh nở một nụ cười kẻ cả. Lớp dạy múa không còn nữa, hai kẻ không còn gần nhau, hắn khỏi phải lo lắng gì nữa. Hắn thừa biết bây giờ hắn đã "trên cơ" Toàn và một lần nữa, trở thành kẻ thắng cuộc. Móc túi lấy ra một gói nhỏ đưa cho Toàn, hắn nháy mắt "chọc quê" chàng: -- Có món quà người đẹp gửi cho anh! Tối nay tha hồ trắng mắt mà mơ với mộng nhé! Về trại, Toàn mở gói ra xem. Tất cả có một tờ giấy với giòng chữ nguệch ngoạc: "YÊU ANH CẢ ĐỜI. VĨNH BIỆT SĨ QUAN NGỤY CỦA EM!" Kèm theo đó là một số lọn tóc và móng tay móng chân, cùng với mấy miếng vải vụn, không biết có phải cắt từ quần lót của cô nàng hay không? Khiếp, con người Cộng Sản Xã hội Chủ Nghĩa khi yêu cũng mùi mẫn cải lương tận mạng đấy chứ, có thua gì tình tiết của vở tuồng Bạch Diễm Sơn và Bạch Thu Hà đâu? Tình yêu, bản năng tự nhiên của con người, chủ nghĩa nào dập tắt nổi? Năm sau, khi có dịp lên Tiểu Đoàn sửa hàng rào, chàng gặp lại Mơ, chị nuôi, là học trò múa đôi của chàng. Em hớn hở dắt chàng ra góc vườn rồi dẩu mỏ thì thầm: -- Anh Toàn còn nhớ con Thu Đào không, nó lấy thằng Cảnh vệ binh rồi. Trước ngày cưới, nó tâm sự với em là chỉ yêu anh mà thôi! Nó khóc với em như cha chết khi nói đến anh! Này này, anh có gì với nó không đấy, "tự thú trước bình minh" đi, em tha cho! Mơ lấy ngón trỏ dí vào trán chàng rồi lườm nguýt: -- Cái thứ Sĩ Quan Ngụy các anh chỉ làm khổ đàn bà con gái người ta! À này, có tí rau muống ở sau nhà, Toàn cứ lấy đem về ăn đi nhé! Cho mấy con lợn nó ăn cũng thế thôi!
NGUYỄN GIANGTrích trong "Tuổi Trẻ Của Toàn" |
Thursday, February 25, 2016
Monday, December 21, 2015
Bồi Hồi Trong Tiếng Chuông Ngân
Nguyễn Giang
(Trích trong Tuổi Trẻ Của Toàn - Nguyễn Giang) Toàn lang thang trước cổng nhà thờ với một tên bạn bộ binh. Trời buổi chiều Cao Nguyên se lạnh, mùa Giáng Sinh đang tới khiến tâm hồn của một kẻ ngoại đạo như chàng cũng thấy nao nức. Chàng bồi hồi nhớ lại những đêm Giáng sinh chở Tú Phương vòng vòng trên phố. Tối hôm ấy đường phố Sài Gòn đông nghẹt xe cộ. Dòng người, cả bên lương và bên giáo, như một giòng suối bất tận đổ xuống phố. Chiến tranh hầu như không còn hiện diện, và chẳng ai muốn nghĩ đến cái thực thể khó chịu đó, đêm hôm nay. Cả chàng và Tú Phương đều chẳng biết mình đi đâu, và cũng chẳng cần biết sẽ đi tới đâu. Tâm hồn chàng rộn rã như muốn chung vui với lòng hân hoan của các tín đồ Công Giáo, thân thể chàng được kích thích bởi một thân thể thiếu nữ mềm mại và nồng ấm ở sau lưng. Toàn chỉ mong đường phố có thật nhiều đèn đỏ để có mãi cảm giác thú vị do sự tiếp xúc với bộ ngực thanh tân của Tú Phương vòng tay âu yếm ôm lưng chàng, sau chiếc Honda. Thấm thoắt đã hơn một năm, những bức thư gửi về không thấy hồi âm. Lần đi phép về gặp Tú Phuong, giữa hai người như có một tấm màn xa cách. Trong mấy tháng vừa qua, nàng làm gì, đi đâu, cười nói với ai, làm sao chàng có thể biết? Câu nói "xa mặt cách lòng" hình như bắt đầu phát huy uy thế của nó! Từ ngày bắt thăm đi đơn vị, bị chuyển lên thị trấn sương mù này, chàng thực sự có những ngày cô đơn. Chịu ảnh hưởng của bố chàng và các anh, Toàn lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn trong lời nói cũng như cách đối xử. Nhưng trong thâm tâm, lúc nào chàng cũng mong muốn có một người nữ gần gũi mình. Sự dịu dàng âu yếm của những sinh vật khác phái này khiến đời sống của chàng có ý nghĩa. Một cái liếc mắt, một câu nói trách yêu cũng đủ khiến chàng rung động cả tuần lễ. Không nghĩ đến người nữ là một thực thể như mình, Toàn nghĩ đến họ như những thiếu nữ trong thơ Đinh Hùng, những thiếu nữ với bước chân ngà, đôi mắt mang đến trăng sao, bước đi tỏa hương làm xuyến xao cây cỏ. Cùng với những bức thư tình trên mười trang giấy có thể làm cho Mai Thảo, Nguyễn thị Hoàng... tưởng là họ viết, sự tưởng tượng của chàng về người nữ là để lãng mạn hoá và thi vị hoá tình yêu. Biết rằng tình dục là chặng đường cuối phải có cho một tình yêu đầy đủ, nhưng chàng cho rằng sự lãng mạn sẽ khiến cho những cung đàn ngân nga hơn, thắm đậm hơn trong bản hoà tấu tình dục. Chàng tin vào những femme fatale, những người đàn bà có thể làm cho định mệnh của một đời người thay đổi khốc liệt. Đang mơ mộng với suy nghĩ ấy trước nhà thờ của thị trấn cao nguyên, chàng chợt thấy một thiếu nữ đẹp như trong một giấc mơ, áo dài hồng, tóc dài xõa ngang vai, tay cầm cuốn thánh kinh khiến chàng xao xuyến. Thấy chàng sững sờ, tên bạn đi cùng hỏi ngay: "Thích không, tao giới thiệu cho, tao có quen gia đình em này." Thế là Toàn quen với Trang. Sau này, một người bạn của chàng, Huy, quen với cô chị. Trang mộ đạo, ngây thơ và hồn nhiên, có lần, chàng thắc mắc: "Sao da mặt Trang đẹp thế, dùng mỹ phẩm nào vậy? Cho anh biết để anh chỉ cho 2 cô em gái!" Trang e thẹn: -- Da mặt Trang có đẹp gì đâu mà anh khen! Bố mẹ Trang nghèo, đâu có tiền mua mỹ phẩm. Trang chỉ hái hoa hồng trước nhà, ép với nước rồi dùng nước ấy lau mặt. Ngày sinh nhật của nàng, Toàn đến chơi. Đám bạn học của Trang toàn là những cô cậu nho nhỏ, dĩ nhiên là ngây thơ trong trắng, không giống chàng một ly ông cụ nào. Có cậu nhỏ còn thắc mắc: "Anh ơi, anh học trường nào mà tụi này hổng biết vậy?" À, thì ra, với bộ mặt trẻ hơn tuổi của chàng, mấy cậu nhỏ này cứ tưởng chàng còn học Trung học. Chàng thích thú trả lời: -- Có chứ, tôi còn đi học chứ! Trường của tụi này lạ lắm, không giống ai cả, vào thì không biết đời thuở nào mới được ra! Những trò chơi rất học trò được bầy ra! Có một trò chơi chàng nhớ mãi là trò chơi nuốt chỉ. Một đoạn chỉ có buộc cây tăm ở giữa. Hai người tham dự, mỗi người ngậm một đầu giây, khi hiệu lệnh bắt đầu thì tìm cách cuốn chỉ thật nhanh vào miệng mình. Ai ngậm được cây tăm trước là thắng. Trang tham dự trò chơi này với chàng, vì vội vã, cô bé bị chảy máu ở môi dưới. Lúc ấy, Toàn chỉ muốn hôn vào đôi môi rướm máu ấy! Lần đầu đến chơi nhà Trang, chàng ngạc nhiên khi thấy trong phòng khách lù lù lá cờ sao trắng, trên một kệ nhỏ có khẩu súng colt đã hoen rỉ. Thì ra, bố của Trang là một đảng viên Đại Việt, rất có thế lực ở thị xã. Có tối đến chơi nhà Trang, mải nói chuyện, khi ra về thì không còn chuyến xe lam nào. Toàn và Huy đành phải xin phép ông bà cụ Trang để được ngủ đêm. Sáng hôm sau, ra chỗ đánh răng rửa mặt sau nhà đã thấy có bàn chải, tuýp kem đánh răng và ly nước ấm chờ sẵn. Chàng nghe được đôi lời la mắng của ông cụ Trang, cùng với đôi mắt ngấn lệ của nàng. Biết rằng vụ ngủ qua đêm có thể làm hàng xóm dị nghị, chàng không dám tái diễn nữa. Có vài lần, đến nhà Trang, Toàn lại quên mất giờ về. Đường vào căn cứ nếu lội bộ thì rạc cả cẳng, chàng đành quyết định đến nhà thờ, cuộn chiếc áo măng tô và ngủ ngay trên ngưỡng cửa. Cái lạnh buốt giá của vùng cao nguyên khiến sáng hôm sau chàng bị cảm lạnh, phải lảo đảo ra bến xe Lam và khật khừ vào căn cứ. Không biết ở trên cao, Chúa có hiểu cho nỗi khốn khổ của kẻ si tình ở dưới thế này hay không? Những ngày Tết, bọn chàng phải ở lại căn cứ. Các cô bé bọn chàng quen ríu rít mang bánh chưng, mứt kẹo vào "uỷ lạo" các sĩ quan trẻ, khiến bọn chàng cũng quên được nỗi buồn xa nhà. Trang và Dung, chị nàng, cũng vào thăm chàng và Huy. Cả hai ríu rít như hai con chim khuyên, tranh nhau cắt bánh tét, bóc kẹo cho hai sĩ quan trẻ xa nhà. Trong đám nữ sinh, có một cô bé đã có cảm tình khá nồng đượm với Dũng, một người bạn chàng. Chàng còn nhớ, không uống rượu, nhưng khi từ trong phòng bước ra, cả hai mặt đỏ gay như gà chọi, chả hiểu tại sao? Kỷ niệm Toàn nhớ nhất là những hôm gần Noel 1971. Đến nhà Trang, chàng ngạc nhiên thấy nhà không có cây thông Noel. Hỏi ra mới biết vì nghèo nên bố mẹ nàng không có tiền mua. Sáng hôm sau, chàng cùng 2 tên lính vội phóng xe lên Trà Bá, nơi có vườn thông, nghe nói là của bà Nhu. Chàng và 2 người lính vội vã chặt một cây thông đẹp nhất, tạt qua phố chính của thị xã mua ít đồ trang hoàng. Chàng đậu xe cách nhà Trang vài căn, rồi cùng 2 người lính khệ nệ mang cây thông đã trang hoàng đặt ở góc vườn. Vào buổi trưa, nhà nàng đóng cửa im ỉm, có lẽ mọi người còn đang say giấc điệp. Xong việc, chàng và 2 người lính len lén rút lui. Hôm sau, chàng đến nhà Trang dự tiệc Giáng Sinh. Đến trước cửa, Trang ra đón chàng trong bộ đồ bộ, trông rất dễ thương. Chàng giả bộ sửng sốt: "Ủa, cây Noel ở đâu mà đẹp vậy. Có phải Chúa ban cho nhà Trang không?" Trang ngước lên nhìn chàng với đôi mắt tràn trề lời cảm ơn : "Em không ngờ, có lẽ Chúa cho đấy, anh ạ!" Lời nói ấy, đôi mắt đẹp như những ngôi sao nhỏ treo trên cành thông ấy, khiến trái tim chàng rung động thực sự trong đêm Noel đó, tưởng sẽ chẳng thể quên trong đời. Nhưng rồi, Toàn cảm thấy tuổi trẻ của chàng sao mà... thánh thiện thế! Với chàng, tuổi trẻ phải có những khai phá tình dục, những đụng chạm xác thịt tóe lửa chứ đâu phải những tình yêu ì ạch "yêu nhau vì ý, mến nhau vì lời" như thế này! Quan niệm của chàng, tình yêu phải có tình dục mới là tình yêu đúng và đủ, bằng không thì chỉ là tình yêu khập khiễng. Bởi thế, trong những buổi cầu nguyện với Trang ở nhà thờ, chàng luôn cảm thấy lúng túng. Ý tưởng chiếm đoạt Trang lẩn quẩn trong đầu khiến chàng cảm thấy nơi này chắc không phải chỗ của chàng. Nhìn lên tượng Chúa, chàng thấy mình tội lỗi quá! Nhưng nếu xưng tội, liệu những tư tưởng ám khói tình dục đó có thể biến mất? Chàng không tin điều này! Cả khi Trang cho biết chàng phải theo học một khóa học hôn nhân trước khi lấy Trang, chàng cũng không tin một người không biết gì về tình dục, lại có thể đưa ra những tiêu chuẩn cho một hôn nhân hạnh phúc. Tình yêu, tình yêu mà cứ phải nhìn về một hướng như St. Exupery quan niệm thì vất vả quá, Toàn nghĩ thế. Nhìn trừng trừng vào mắt nhau còn chưa ăn thua gì đây này! Toàn bèn tạo ra những mâu thuẫn để có cớ rời xa Trang. Chàng dở trò gắt gỏng và chê bai. Bà cụ chàng là một Phật tử thuần thành, chắc hẳn sẽ chẳng hài lòng khi thấy chàng lấy vợ Công giáo. Nàng lại là người Trung, các bà cụ người Bắc dĩ nhiên chẳng mặn mòi gì với con dâu người Huế! Ngoài ra, tính chàng phóng đãng, không thích bất cứ tôn giáo nào có giáo điều ràng buộc. Chàng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ trở thành một tín đồ ngoan đạo. Trang dịu dàng giải thích: -- Nếu anh không muốn trở lại đạo thì anh cứ giữ đạo của anh cũng được! Em đâu có cấm! -- Nhưng những đứa con mình sẽ phải theo đạo của em phải không? Rồi anh thì đi chùa, em thì đi nhà thờ, trong nhà thì bên này là bàn thờ Phật, bên kia là bàn thờ Chúa, lủng củng như thế, anh và em chịu thế nào được được! Toàn băn khoăn lắm. Tình yêu nam nữ có từ vạn cổ, tôn giáo chỉ được sáng tạo sau này. Nhưng sao các tôn giáo trên cõi đời này cứ tìm cách gây trở lực cho tình yêu? Nếu tình yêu giữa chàng và Trang là một tình yêu lớn, đầy đủ với hương vị của tình dục, chàng tin mình có thể vượt qua những trở lực này. Nhưng tình yêu của chàng với Trang chẳng hơn gì những bài thơ học trò của Nhất Tuấn, lấy gì để chàng phải hy sinh bản ngã của mình? Sau khi viết một bức thư cho Trang để phân trần về quyết định chia tay của mình, Toàn lao vào những mối tình khác với những rung động xác thịt hầu như không thể thiếu. Tuổi trẻ ngắn ngủi quá, không hưởng thụ, về già ngồi xe lăn lại tiếc hùi hụi, chàng nghĩ thế. Một chàng sĩ quan trẻ như Toàn, biết nhảy đầm, mặt mũi không đến nỗi tệ, ăn nói không đến nỗi cà lăm, việc làm quen với người nữ không đến nỗi khó khăn. Ở một thành phố ít dân, xa đô thành như thế này, một số các thiếu nữ ở đây có ước mơ rất bình thường, một tấm chồng giáo viên hoặc hạ sĩ quan là họ đã toại nguyện! Dĩ nhiên, những thiếu nữ mơ ước cao hơn cũng không hề thiếu! Một ngày của mùa Hè đỏ lửa, khi thị trấn đã bắt đầu hỗn loạn với những quân nhân thua trận thất thểu trên đường phố, chàng nhận được điện thoại ngoài cổng báo tin có Trang vào thăm. Toàn hớn hở nghĩ thầm: "Nai tơ sao lại vác xác vào miệng cọp thế này, chỉ có chết thôi em ạ!" Vào phòng chàng, Trang cho biết cần phương tiện di chuyển cho cả gia đình về Nha Trang. Với Toàn, chuyện này thì dễ dàng rồi, nhưng chuyện kia, chuyện lôi cuốn con nai tơ vào bẫy dục vọng quả là khó khăn. Chàng hứa hươu hứa vượn đủ cả, tận dụng những đụng chạm tưởng là vô tình nhưng thật ra là hữu ý. Toàn còn giả vờ ngồi lên vạt áo dài của Trang để nàng không thể di chuyển. Trang cứ vừa chống đỡ vừa cười tươi như đang tham dự một trò chơi con nít. Không sơ múi gì được, chàng đành phải xử dụng vũ lực để vật nàng lên giường. Cả 3, 4 lần, Toàn đều bị hất văng xuống sàn nhà, tí nữa thì gẫy cổ! Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua trong thất bại cay đắng, chàng đành phải để Trang ra về với lời phân trần: "Anh làm thế là vì yêu em!" Trang vẫn cười tươi như không có chuyện gì khiến Toàn bất mãn quá. Một tình huống căng thẳng như thế này, những đụng chạm cơ thể như thế này, với thằng đàn ông thổ tả như chàng thì có thể không có rung động, cũng được đi. Nhưng một người con gái trong trắng ngây thơ như Trang, chưa bao giờ đụng chạm với cơ thể đàn ông, thậm chí còn tin rằng trai gái chỉ nắm tay thôi là có thể có con, sao không có thể xúc động trước những ve vuốt của chàng? Sao nàng cứ cười tươi như thế khi ra về, không biết rằng chàng khốn khổ như thế này không? Buổi tối hôm đó, Toàn phân tích và thấy rằng mình thất bại là đúng, "thà trách mình chứ đừng tránh ai". Từ sau khi chàng viết bức thư tuyên bố "Capri c'est fini" với nàng, chê tình yêu khập khiễng ấm ớ, chỉ nhìn nhau để yêu nhau của nàng, trái tim nàng chắc đã nguội lạnh. Nàng chắc chỉ còn coi chàng như một người bạn không hơn không kém, hoặc giả còn tệ hơn thế nữa. Chàng thấy mình đánh giá mình sai lầm quá. Trang có nhiều thứ quá, nàng có một lòng tin vững chãi của một tín đồ Công giáo thuần thành, lại có sức khỏe của một cô gái "mười bảy bẻ gãy sừng trâu". (nhiều lần chàng đã thấy Trang quay gầu để lấy nước giếng ở nhà nhanh như máy và không thấy mệt mỏi tí nào!). Còn chàng, chàng có được gì? Niềm tin vào quỷ Satan của chàng không được mấy, thân thể chàng lại ốm yếu gầy gò như một đệ tử của sì ke, thua là phải. Sau này, Toàn được biết, Trang đã có một cuộc hôn nhân không vừa ý và bị tâm thần! Nhưng chàng vẫn luôn nghĩ, ai lấy được Trang sẽ yên tâm lắm vì nàng sẽ là người vợ chung thủy, không bao giờ bỏ rơi chồng khi hoạn nạn. Ở một nơi xa xôi, lúc nào chàng cũng cầu chúc cho nàng những điều hạnh phúc!
Nguyễn Giang |
Wednesday, November 25, 2015
Đôi Dòng Tản Mạn Về "Phố Xưa"
Nguyễn Giang
Bài hát không nói gì tới Pleiku, nhưng những người đã từng ở Pleiku đều liên tưởng đến một thời nào đó, với cuộc đời "ngon như ong bay", có tình yêu "góp chung mật sống lâu dài" như Phạm Duy đã viết! Nhạc Hoàng Khai Nhan thêm một lần nữa đã dẫn chúng ta vào một vùng trời có thời tiết mùa màng se lạnh để những thân hình thiếu nữ có thể khoác lên những chiếc áo len nền nã. Vùng trời ấy cũng không thiếu những con dốc đủ cao để em nũng nịu bắt anh bóp chân buổi tối. Vùng trời ấy có những thung lũng để tâm hồn ta la đà. Có phi trường để thèm những chuyến đi xa. Có những cơn mưa phùn điểm xuyết cho tình yêu đang ở tuyệt đỉnh của sự thăng hoa! Bài hát bắt đầu ở cung La Thứ gồm nhiều đoạn với 4 câu. Phần khởi đầu của câu kế tiếp được tác giả chuyển sang Re Thứ, một chuyển cung rất "tay nghề" và tài hoa. Tâm hồn người nghe đang chìm lắng và mơ mộng với 4 câu đầu, bỗng chốc được dẫn dắt đến những ý tình cao vút "tưởng chừng thiên thu" với lời dặn dò ân cần: "Hạnh Phúc như tình yêu giữ cho dài lâu!" Lời dặn dò này, mấy ai đã theo được với những mối tình đầu? Ta không thấy phần Điệp Khúc (Chorus) như đa số những bản nhạc khác. (Tôi nghĩ tác giả không muốn sáng tác thêm phần chorus vì điều này làm giảm sự lôi cuốn mượt mà liên tục của bản nhạc!). Câu cuối: "Hẹn sẽ có ngày áo khăn dài về thăm phố đời", bài nhạc được tác giả chuyển sang cung tương đối là Fa Trưởng, âm điệu lên thật cao như một lời hứa ở bên kia cảnh tưởng hay cõi đời, mà không ai đoán được những khúc quanh! Nghệ thuật viết lời của HKN không cầu kỳ làm dáng như TCS, không sáo ngữ hoặc quá giản dị bình dân như các bài nhạc mà ta hàm hồ gọi là nhạc "sến", đã chuyên chở được những tình ý ngỡ rằng chẳng thể viết thành lời (ý tại ngôn ngoại!). Điều này khiến tôi liên tưởng đến nghệ thuật viết lời của Phạm Duy hoặc Nguyễn Đình Toàn. Trong nhạc Việt Nam, ca từ đóng vai trò rất quan trọng, hơn hẳn ca từ trong những bản nhạc Âu Mỹ. Nghe lời nhạc Việt Nam, ta thấy ngay sự lãng mạn của một dân tộc. Nghe lời nhạc Tây Phương, sự lãng mạn cũng có nhưng đầy ắp sự xâm lấn của thực tế đời sống. Chỉ có một số hiếm hoi tác giả ngoại quốc chú trọng về ca từ sâu lắng như Simon and Garfunkel với The Sound of Silence, Jacques Brel với Ne Me Quitte Pas, Johnny Mercer với Moon River, Paul Francis Webster với The Green Leaves of Summer, Enrico Macias với Compagnon Disparu... Còn lại thì, Hôm Nay Không Sữa (No Milk Today) cũng là ca từ, Vợ Bạn Tôi (La Femme De Mon Ami) cũng là ca từ, Phương Thuốc Tình Yêu Số 9 (Love Potion Number Nine) cũng là ca từ, 16 tấn (Sixteen Tons) cũng là ca từ... Về sau này, chỉ có nhạc mới từ Việt Nam mới có xử dụng những ngôn từ mà chúng ta cho là thô thiển, nhưng cũng khó nghe được những bài hay. Bài hát là một tuyệt phẩm! Hoà âm của Quốc Dũng thật lôi cuốn. Giọng alto của Mỹ Tâm rất thích hợp với âm sắc đầm ấm, thiết tha của bài. Tiếng piano và vĩ cầm quyện vào nhau như một lời vỗ về thân ái.
Trong khu vườn âm nhạc Việt Nam có một bài hát nổi tiếng về Pleiku: Còn Một Chút Gì Để Nhớ của nhạc sĩ Phạm Duy, phổ thơ Vũ Hữu Định. Phố Xưa của Hoàng Khai Nhan có thể đứng cạnh bản nhạc này mà không chút ngại ngần. Âm điệu mượt mà quyến rũ, ca từ đẹp như thơ, cách chuyển dịch cung bậc phong phú, bài hát thật sự khiến tôi bùi ngùi, khi đôi lúc nhớ về Pleiku của một trời kỷ niệm.
Ở đó, có buổi tối lạnh sắt se, lang thang với người nữ xuống khu gia binh, để vào quán nhỏ của tác giả mua vài gói đậu phụng húng lìu. Sau đó, về phòng đắp chăn lên tận cổ mớm cho nhau những hột lạc béo ngậy và thơm phức. Ở đó, có những ngày mưa dầm dề, nước ngập cả căn phòng độc thân, hai đứa ôm nhau trong chăn ấm thích thú nhìn mực nước từ từ dâng. Ở đó, có những cây thông già chứng kiến biết bao lời thề non hẹn biển. Có những con đường đầy hoa Dã Quì vàng rực khiến tâm hồn tuổi trẻ, từ một thành phố ồn ào và bụi bặm là Sài Gòn lên, xao xuyến!
Bài hát có câu cuối khiến tôi thích nhất: "Hẹn sẽ có ngày áo khăn dài về thăm phố đời!" Cuộc đời trôi nổi với nhiều ràng buộc, mình tự tạo hoặc người khác tạo cho mình, đã khiến tôi chưa một lần về lại Pleiku! Mà có về, chắc gì còn thấy lại những dĩ vãng đẹp ngày nào, tôi nghĩ thế! Thôi đành phải coi đó là một phần đời đã qua, giống như đã cố quên đi cuộc chiến bị phản bội và bức tử của chúng ta! Một ngày nào đó, ở bên kia cuộc đời, anh sẽ khăn áo dài về thăm phố của chúng mình, em nhé!
Nguyễn Giang
Phố XưaTiếng hát: Mỹ TâmGõ con chuột vào video trên để nghe/xem! |
Saturday, October 17, 2015
Lời Cám Ơn
Nguyễn Giang
Xin cám ơn tất cả các bạn cùng khóa 7/68 đã chúc mừng ngày sinh nhật của tôi. Ý nghĩ đầu tiên khi mình thêm 1 tuổi là hơi buồn buồn, vì the destiny road ngày càng ngắn lại, rõ ra là mình càng ngày càng già. Càng già nghĩa là càng đi gần tới hư vô, kể ra cũng chẳng lấy gì làm vui. Càng gần đến ngày phải xa lìa cái thế giới vui vẻ này, xa lìa những người yêu thương mình, hiểu mình, kể ra cũng phải tiếc nuối lắm lắm. Nhưng rồi tôi lại vui! Ở tuổi này, như nhà văn NNN đã nói, là 1 ân sủng của Thượng Đế, tại sao mình không vui? Đầu mình vẫn còn tóc, (mà dù có hói cũng có sao, có em nào mê mình nữa đâu, ngoại trừ vợ mình), mình chưa bị bệnh liệt giường (chứ hổng phải liệt dương), đầu óc còn khá minh mẫn để chối phắt ngay những câu hỏi gài bẫy của vợ mình về những liên hệ mới hay cũ, chưa bị "An Zai Mơ" dù thỉnh thoảng vẫn tưởng mình độc thân khi gặp phụ nữ đẹp, thế thì phải vui chứ! Người mình gặp nhau, quen sơ thì hỏi tuổi, còn quen thân hơn thì cứ hay phê bình mập hay gầy. Người Mỹ thì khác hẳn, họ luôn luôn ca ngợi người khác, tạo niềm vui cho người khác. Mập thì họ cũng chỉ nói "a little overweight", lùn thì là "a little vertical challenge". Hồi tôi mới đến nước Mỹ, tập sự ở Bệnh Viện Tâm Thần, những ngày đầu, gọi bệnh nhân ở đây là "crazy people", tôi được người bạn Mỹ cùng học chỉnh ngay: "Bạn phải gọi họ là mental disorder person mới đúng, they are not crazy, man!" Sự ca ngợi hơi thái quá của người Mỹ đôi khi cũng dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng. Hồi mới qua, học ESL (English as second language), bà thầy dạy cứ khen tôi: "YOUR ENGLISH IS EXCELLENT!". Vin vào đó, tôi cứ tưởng tiếng Mỹ của mình là trùm thiên hạ rồi, chẳng thèm học thêm. Hậu quả là cho tới bây giờ, tiếng Anh của tôi vẫn "ăn đong" không thể tả! (nhưng bạn bè sức mấy mà biết vì mình hay chêm tiếng Mỹ ba rọi vào câu chuyện!). Gia đình bên vợ tôi từ VN mới sang, thú thực, mỗi lần dẫn họ đến các cơ quan công quyền của Mẽo, tôi vẫn hồi hộp như lần đầu "đặt tay vào chỗ không thể đặt" như nhà văn MT đã viết. Một ông bạn cũ, (chỉ thuộc loại BÈ thôi chứ chưa phải là BẠN) 2 năm trước đây tôi gặp phải tại 1 vũ trường quận Cam, cứ nhắc đi nhắc lại câu nói "nhân nghĩa bà Tú Đễ" với tôi: "SAO DẠO NÀY ÔNG XUỐNG SẮC THẾ, CHẾT CHỬA, CÓ SAO KHÔNG?" Mỗi lần cà thạch cà thọt nhẩy xong 1 bản, anh ta lại nhắc lại câu hỏi đó với tôi! Đến lúc tôi phải ôn tồn nói với anh ta rằng đây là nơi vui chơi, không phải là nơi tỏ ra ân cần thương hại vờ vịt về sức khoẻ của người khác, rằng nếu tôi chết đi tôi cũng chẳng mong nhận được email chia buồn từ anh đâu, rằng trông anh cũng xuống sắc thấy ớn chẳng thua gì tôi, anh có soi gương hàng ngày không, tôi nghi anh bị ung thư đấy, rằng khối người trong Viện Dưỡng Lão, phải ngồi xe lăn, có muốn cũng không thể đi nhẩy kiểu vờn hoa bắt bướm như anh và tôi, đang mong chờ những lời hỏi thăm của anh, rằng anh còn muốn nói điều gì để tình cảm vốn từ lâu nhạt nhẽo của tôi và anh được khởi sắc hơn không, vân vân và vân vân... Từ đó cho đến khi về, không thấy anh ta buông những câu nói xót xa cho tôi nữa, cũng may! Tình bạn "nhạt như dắm đĩ" của tôi và anh coi như chấm dứt từ "cái đêm hôm ấy". Chúng ta có thể bào chữa rằng lời phê bình đó là do lòng quan ngại thành thực của anh ta với bạn bè. Anh ta quan ngại nhiều cho tha nhân như vậy kể ra cũng khá phí sức đấy nhỉ! Hôm nọ, chúng tôi có tụ họp để đón mừng 1 người bạn hồi Trung Học mới từ Thuỵ Sĩ sang! Xa cách nhau đã gần 60 năm, thế mà có anh bạn còn hỏi: SAO TRÔNG ÔNG KHÁC HẲN HỒI XƯA, MÀ TRÔNG LẠI GIÀ QUÁ! Anh này chắc bị vợ đì kỹ quá, sói cả đầu nên quên cả ý niệm thời gian! Anh ta quên rằng mới cách đây nửa tiếng, sau dễ đến 15 phút nghe anh nhắc về kỷ niệm trường xưa, tôi đã phải ghé tai anh ta hỏi nhỏ: XIN LỖI NHÉ, TÊN ĐẰNG ẤY LÀ GÌ NHỈ? Cách đây hơn nửa năm, tại Viện Việt Học, tôi gặp 1 ông hơn kẻ hèn này 7, 8 tuổi cứ than thở mình già! Tôi bèn chỉnh ngay: "ANH PHẢI HÃNH DIỆN VÌ GIÀ CHỨ, KHỐI THẰNG MUỐN GIÀ NHƯ ANH MÀ ĐÃ ĐƯỢC CHÚA GỌI TỪ KHUYA RỒI! MẶC CỔM MẦN CHI VẬY, CÓ AI TRẺ MÃI ĐƯỢC ĐÂU! THAN THỞ LÀM CHI VẬY ÔNG, NGOẠI TRỪ ÔNG MUỐN THAN THỞ ĐỂ TẠO SỰ THƯƠNG HẠI CHO CÁC BÀ Ở ĐÂY THÌ CỨ VIỆC! Quả thật là tôi rất vui trong ngày sinh nhật. Thường vào các Nursing Home để đàn địch ca hát giúp vui cho những người già, gặp vài người bạn của mình sớm ngồi xe lăn trong đó, tôi càng cảm thấy tôi còn quá may mắn, ít ra là tới ngày hôm nay. Trong cuộc chiến Quốc Cộng 20 năm, mình vẫn còn sống sót. Ở tù CS gần 6 năm, vẫn sống sót. Vượt biên bằng tầu đến đây, 50/50 sống chết, vẫn sống sót. Bao năm chiến đấu quyết liệt trên giường ngủ với khá nhiều sắc dân, vẫn sống sót. Bị Tướng KQ hành mờ người, vẫn sống sót. Bị vợ đì gần 30 năm nay, vẫn sống sót. Thế thì còn gì để than phiền với ông Trời nữa nhỉ? Bạn nào buồn chán vì tuổi già của mình, xin cứ vào Viện Dưỡng Lão, ở đấy, bạn sẽ thấy bạn vẫn còn là người hạnh phúc! Có nhiều bạn ta không muốn nghỉ làm để về hưu, cứ tâm sự: "TAO PHẢI LÀM TIẾP, VỀ HƯU HỔNG BIẾT MẦN CÁI GÌ!" Yên chí đi, cứ hàng ngày dẫn vợ vào Nursing Home an ủi những người già bệnh tật trong đó, hoặc không cần an ủi đâu, chỉ đứng nhìn mà thôi, bạn sẽ cảm thấy đời bạn hạnh phúc hơn, đáng sống hơn, như tôi!
Nguyễn Giang |
Tuesday, May 12, 2015
Nếu Anh Còn Trẻ Như Năm Cũ
Sunday, May 10, 2015
Chuyến Tàu Đã Đến
Tưởng Nhớ Bạn Trần Đình HùngHôm nay, trước một người bạn của chúng ta đã vĩnh viễn ra đi, thay mặt cho anh em khóa 7/68, tôi xin có đôi lời tưởng niệm. Trần Đình Hùng, tên tuổi này nhắc chúng ta nhớ đến 1 người bạn chân tình, luôn giúp đỡ bạn bè không vụ lợi. Một người luôn tuân thủ lời dạy của Chúa Jesus, yêu thương người khác như yêu thương mình. Có mấy ai như anh, sau khi người vợ hiền qua đời, đã sống mấy chục năm một mình để nuôi dạy bầy con nên người. Anh đã từ bỏ hạnh phúc riêng tư của mình để lo cho hạnh phúc của các con, gầy dựng các con thành người hữu ích cho xã hội. Là 1 người có quan niệm sống không khuôn thước, mỗi lần nói chuyện với Hùng, tôi như được tắm trong 1 dòng sông yên bình. Vì ở Hùng, tuyệt không thấy 1 suy nghĩ đố kỵ hay ích kỷ. Thân thiết với tôi từ hồi ở Pleiku, cô bạn gái của tôi vẫn thường bế ẵm cậu bé trai đầu lòng của Hùng. Dù sau này 2 người phải chia tay, tuyệt nhiên không bao giờ Hùng hỏi tôi về chuyện 2 người bỏ nhau. Quan niệm của Hùng rất rõ ràng: Mỗi người có 1 đời sống riêng tư mà không ai có quyền phê phán. Bên Hùng, nhiều khi tôi lúng túng vô cùng như đêm với ngày, như tính độc đoán cạnh lòng khoan hoà, như sự hoang đàng cạnh lòng trung thực, như sự tối tăm cạnh tâm tư trong sáng. Hai đời sống tương phản, nhưng giống như 2 giòng sông, cuối cùng đều chảy vào 1 giòng sông lớn của tình bằng hữu bao dung. Là 1 handy man, Hùng luôn luôn có mặt khi anh em cần đến. Rất nhiều anh em trong khóa đã được Hùng giúp đỡ trong nhiều việc như đào hồ cá, dựng patio, xây hàng rào, làm vườn, vân vân... bất kể thân hay sơ. Đã từng phụ với Hùng trong những công tác trên, tôi chưa thấy bao giờ Hùng thốt ra 1 lời than thở. Giống như bác Hoa, Hùng cũng có cùng quan điểm khi thổ lộ với tôi: "Hễ bạn bè trong khoá có việc cần giúp trong khả năng của mình, mình chẳng thể từ chối!" Khả năng tổ chức của Hùng phải liệt vào hàng xuất sắc! Việc tưởng niệm các anh em cùng khóa bằng cách đọc tên và thắp nến là do sáng kiến của Hùng. Và sáng kiến này đã được Hùng thực hiện rất chu đáo. Giao việc cho Hùng, ai nấy đều yên tâm vì đoán trước được rằng công việc sẽ hoàn tất mỹ mãn. Trong kỳ họp mặt 2014 của khóa 7/68 vừa qua, với tư cách Phó Ban Tổ Chức, Hùng đã dẫn dắt buổi họp mặt rất trôi chảy, từ đó dẫn đến sự thành công của ngày hội ngộ. Nếu không có 1 cá tính điềm đạm, 1 tấm lòng cống hiến tận tụy, chắc gì có thể vượt qua những trở ngại vốn có để điều hành cho xuông xẻ? Một đặc điểm nữa của Hùng là sự quyết tâm với tính chính xác cao độ. Chưa bao giờ làm sàn gỗ laminated, Hùng tìm tòi, nghiên cứu để làm cho bằng được. Tất cả đều được thực hiện với sự chính xác từng ly. Nhiều lần phụ Hùng, tôi có phàn nàn về sự quá chính xác này thì được Hùng trả lời: "Làm chính xác như thế này, sau này mình khỏi phải tiếc nuối, ông ạ. Cũng như đời mình, mình lèo lái nó thẳng thắn thì sau này khỏi thẹn với người khác hoặc với lương tâm của mình." Chả biết Hùng có "sửa nhẹ" tôi không nhưng thú thật, sau khi nghe những lời này, 1 kẻ như tôi cũng phải có lần tự xét lại mình. Tất cả mọi việc đều được Hùng thực hiện với lòng đam mê khó tìm thấy ở 1 người luống tuổi, dù là làm cho mình hay cho người khác. Từ nuôi chim, nuôi cá Koi đến trồng Lan, lãnh vực nào Hùng cũng chứng tỏ khả năng xuất sắc của mình. Đàn cá kia, những bông hoa nọ, có biết chăng người yêu mến chúng và được chúng yêu mến, đã ra đi? Tôi chắc đàn cá sau này sẽ chẳng vui, những bông hoa sau này sẽ sớm héo tàn! Đây không phải là 1 lời véo von tản mạn, vì khoa học từ lâu đã chứng minh được những tương quan giữa người, vật và cây cỏ. Chuyến tầu định mệnh đã đến, kẻ trước người sau, chúng ta sẽ phải lần lượt bước lên. Nhưng tâm trạng, hành trang của mỗi người chúng ta khi bước lên đều khác nhau. Có kẻ bận lòng, có người trăn trở. Nhưng chắc chắn, bạn chúng ta, Trần đình Hùng, đang bước lên chuyến tàu với 1 tâm tư thanh thản. Hành trang của Hùng, nếu có, sẽ chỉ là những tiếc nuối đã không thể còn hiện diện trên cõi đời để tiếp tục giúp đỡ cho bạn bè, cho nhân quần và xã hội. Mọi sự đều có khởi đầu và kết thúc. Thôi nhé Hùng, bạn về bên ấy bình yên! Ra đi không phải là hết, tấm lòng thiết tha với bằng hữu của bạn sẽ mãi được anh em nhắc nhở và trân quý! Cứ yên tâm, một ngày nào đó, bạn sẽ gặp lại toàn thể anh em. Và biết đâu, nơi xa xôi tít tắp ấy, ai cấm chúng ta không có được những Reunions đầy ắp tình bằng hữu thân yêu? Nguyễn Giang |
Monday, April 20, 2015
Tiếng Hát Với Cung Đàn (Văn Phụng)
Nghe Bạn Mình Hát
Tiếng Hát Với Cung Đàn
Nhạc: Văn Phụng
Tiếng hát: Hoàng Anh, Châu Chi, Thanh Giang
Đệm đàn: Thanh Giang
Hình ảnh: Dương Quốc Định
Dàn dựng: Hoàng Khai Nhan
Click on the video below to play!
Tiếng Hát Với Cung Đàn
Nhạc: Văn Phụng
Tiếng hát: Hoàng Anh, Châu Chi, Thanh Giang
Sunday, February 22, 2015
Bàn Suông Về Dược Thảo
Nguyễn Giang
Việc thử nghiệm và kiểm soát các vị thuốc được gọi là dược thảo là 1 điều cần làm, đặc biệt tại Cali, nơi thuốc dược thảo bùng phát khủng khiếp. Ra rả hàng ngày trên Radio, TV là những lời quảng cáo thuốc dược thảo, không có hại, không bổ dọc thì cũng bổ ngang, được thốt ra bởi những người thề sống thề chết mình không phải là "cò mồi". 100% các lời quảng cáo không thể thiếu câu: "ĐÂY LÀ DƯỢC THẢO VÌ THẾ HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ PHẢN ỨNG PHỤ." Đôi khi, tôi cứ lẩn thẩn nghĩ rằng, thế nếu mình uống mủ cây trúc đào hoặc mủ đu đủ thì có sao không nhỉ? Từ canh dưỡng sinh với củ cải, nhàu Noni, nấm Linh chi, sữa ong chúa, Đông Trùng Hạ thảo, Yến, Sụn cá mập..., không biết trong thời gian tới, các anh Tầu còn sáng chế ra dược thảo nào khác để moi tiền anh em không đây? Cây cỏ trên trái đất này vô số, cả vài trăm năm nữa bảo đảm vẫn còn loại dược thảo khác để người đồng hương tiếp tục moi tiền người đồng hương! Có người quen trong nghề, tôi được biết tất cả các thứ gọi là dược thảo đều được nhập cảng từ nước Tầu từng bao bố. Ở đây, các cơ sở dược thảo chỉ việc nghiền ra rồi ép thành viên, cho vào chai lọ có dán sẵn nhãn hiệu, thế là xong! Thế là các Bs Đông y ở đây có quyền cho "cò mồi" (sao lắm cò mồi thế nhỉ?) lên Radio, TV để hùng hồn tôn vinh thuốc thánh. Có thính giả nghe những lời này, mê quá, vội gọi ngay cho thầy lang: - Tui nghe trên đài rằng thuốc này quá hay, uống vào sau 1 tuần khỏi ngay, nhưng khỏi rồi, thưa Bác Sĩ, tôi có phải uống thêm không? Ông BS Đông Y vội ôn tồn phủ dụ ngay: - Khỏi rồi à, tốt quá. Có chứ, cứ uống thêm chục chai nữa cho chắc ăn, đâu có phản ứng phụ đâu mà lo! Bán từng loại dược thảo chưa đủ, có anh lang thuốc thánh đền Bia còn dở trò nói vung tàn tán lên rằng đã tổng hợp cả 3,4 loại dược thảo vào 1 viên thuốc. Khiếp, ba bốn cái mồi câu này thì cá đồng hương làm sao thoát khỏi? Có anh còn khoe nhắng rằng thuốc của mình đã được FDA chấp thuận. Đây chỉ là vấn đề chơi chữ mà thôi . Tất cả các món dược thảo này đều được chấp thuận bày bán trên thị trường, nhưng dưới danh hiệu food supplements, không phải là drug. Thị trường bán dược thảo bây giờ tấp nập tợn! Có em gái chỉ là y tá thôi nhưng hăng hái khoe kiến thức y học còn hơn cả Bác Sĩ Tây Y thứ thiệt. Em còn tuyên bố 1 viên thuốc khổ qua của em bằng tinh chất của 10 trái khổ qua cộng lại. Kể ra cũng phục tài tổng hợp thần kỳ của em đấy! Bà xã tôi, cách đây 5, 6 năm, có nghe lời giới thiệu trên đài của 1 MC nói về 1 loại dược thảo làm giảm độ cholesterol mà kết quả điều trị sẽ được đo bằng máy móc đàng hoàng. Đến nơi, quả là được đo cholesterol đàng hoàng, nhưng chỉ là lần đầu thôi. Những lần sau, chỉ được tuyên bố kết quả. Uống độ 10 chai, mỗi chai gần $60 đồng, thấy nản quá, bà xã tôi đành bỏ cuộc. Cũng vì ưu tư vì bệnh cholesterol, nghe lời quảng cáo của 1 thầy lang đền Bia rằng sau khi dùng thuốc, nếu không bớt sẽ trả lại tiền, cô em gái tôi bèn hăng hái đến nơi để mua. Anh bác sĩ thầy lang này hãnh diện khoe: - Thuốc cholesterol của tôi hàng ngàn người dùng rồi, đều có kết quả tốt cả. Tôi chỉ muốn giúp đời giúp người mà thôi chứ muốn làm business thì tôi là triệu phú từ khuya rồi! - Thế uống mấy chai thì có kết quả hả thầy? - Ba chai thôi là OK rồi, nhưng mà bà bị cao máu nên phải uống thêm thuốc cao máu nữa! Thuốc cao máu của tôi trị xong rồi là khỏi cần uống thuốc tây nữa, thuốc tây uống nóng lắm(?). - Thế con bỏ thuốc tây bây giờ được không thầy, con uống thuốc của thầy thôi, được không? - Ấy chết, vẫn phải uống thuốc tây chớ, bỏ làm sao được(?!) Cô em tôi cũng phấn khích uống cả 3 chai. Đo cholesterol thấy vẫn cao, lại đo huyết áp thấy cao hơn trước, vội đến phòng mạch của thầy. - Con uống 3 chai như thầy khuyên mà sao không thấy khá gì hả thầy? - Ấy ấy, bệnh này là bệnh cả đời mà, có 3 chai sao mà hết nổi. Cứ uống thêm vài chai nữa đi, bảo đảm là, hết bịnh mà! Vì lời quảng cáo là không bớt bệnh sẽ trả lại tiền, cô em tôi phân vân quá, không biết có nên đòi tiền lại không. Nhưng khi tthấy mặt thầy ngầu quá, tướng lại to con, cô em tôi đành xí bùm bum cho ông ta luôn. Vả lại, nếu có đòi tiền thì ông thầy lang này thể nào cũng to mồm diễn thuyết về cái gọi là "phước chủ may thầy" của y lý Đông Phương, nghĩa là thuốc cũng còn... tuỳ người để mà chữa khỏi hay không! Bây giờ, mốt mới nhất là tế bào gốc. Ở đâu cũng thấy quảng cáo tế bào gốc trong các vị thuốc, nhất là các mỹ phẩm. Có ông thầy lang còn khoe sản phẩm của mình chữa được bá bệnh. Khi được hỏi tại sao dám bảo đảm chữa được bá bệnh, ông bình thản giải thích: "Tế bào gốc của tôi có thể thay đổi các tế bào khác. Mà các tế bào được thay đổi thì dĩ nhiên bệnh tật làm sao mà tấn công cơ thể được nữa?" Quả là 1 vấn đề khoa học rắc rối như tế bào gốc đã được giải quyết vô cùng giản dị bởi 1 cụ lang ta. Sự tin tưởng thái quá về dược thảo dễ đưa đến những tai hoạ khôn lường. Trước đây, trên báo chí, chúng ta đã được biết một số người đã phiêu diêu miền cực lạc vì uống thuốc giảm cân Feng Pheng. Hồi năm 88, ở VN có phong trào uống nước tiểu chữa bệnh gọi là Niệu liệu pháp. Các trung tâm Y Tế Phường đều in ra phương thức này thành tập để phát cho người dân. Cô em dâu tôi, một người rất tin tưởng vào trị liệu pháp này, tha thiết nói với tôi: - Anh Giang ơi, anh nhớ đem mấy cuốn tập Niệu liệu pháp này về Mỹ phổ biến cho đồng bào ta bên í nhé. Làm phước cho đồng bào, giúp người giúp đời mà anh! Phương pháp này khoa học lắm, anh không nhớ hồi đó mấy đứa bé động kinh, ba mợ mình xin mình nước tiểu để cho tụi nhỏ uống đó, hết động kinh ngay! Rồi cô ta nghiêm trọng xác định: - Em ngày nào cũng chơi 1 ly cối anh ạ, nhờ vậy, hết đau nhức. Thiệt mà, em chứng minh cho anh coi! Thế là cô ta hăm hở vào trong nhà vệ sinh. Năm phút sau, cô ta hớn hở khiêng ra 1 ly cối nước tiểu còn nóng hổi, trông cứ như bia Budweiser, uống ừng ực ngay trước mặt tôi. Nhìn 1 em mặt hoa da phấn hùng hục uống nước tiểu của em trước mặt mình, thú thật, tôi cứ cảm thấy sao sao ấy! Thế này thì thằng em tôi chắc phải bắt con nhỏ này đánh cả tuýp kem đánh răng trước khi hôn nó! Nàng còn nhấn mạnh: - Nước tiểu còn làm đẹp da mặt nữa, anh ạ! Nè, anh sờ mặt em coi! Tôi bèn thò 2 ngón tay bẹo má con nhỏ này 1 phát, thú thật, cũng thấy nhờn nhợn mấy ngón tay! Về Mỹ được hơn nửa năm, đọc trên báo hải ngoại, tôi được biết có 1 số người theo Niệu liệu pháp đã phải vào bệnh viện vì ngộ độc! Một ông bạn tôi, đi tiểu khó khăn, bèn gặp BS Đông y và được phán rằng ông yếu thận (mấy anh thầy lang này, gặp người bệnh nào cũng phán là yếu gan yếu thận cả!). Sau đó, ông được mua mấy lọ trong có những viên thuốc đen đen chữa yếu thận. Ông bạn tôi thế là cứ yên tâm uống thuốc cả 5,6 tháng trời. Đến khi bệnh không thấy bớt, đi BS Tây y, ông được biết mình đã bị ung thư nhiếp hộ tuyến và phải vào bệnh viện để giải phẫu. Bà bạn của vợ tôi, đọc trên Website rằng mỗi ngày trước bữa ăn, nên uống 9 hạt đậu đen sống sẽ chữa được khối bệnh. Thế là mỗi ngày trước bữa ăn, bà ta cẩn thận đếm đúng 9 hạt đậu đen bỏ vào mồm (uống thiếu 1 hạt hoặc dư 1 hạt cũng không được, sẽ bị phản ứng phụ nguy hiểm đến tính mạng, bà ta ưu ái cho biết). Cách đây vài tháng, bà ta phải vào emergency tại bệnh viện. Lý do: xuất huyết bao tử! Bản thân tôi cũng có lần thấy mình rụng tóc quá xá, lo rằng ngày nào cũng phải đội mũ beret như mấy ông bạn già egghead của mình, vội đi đến 1 phòng mạch đông y. Phòng mạch này quảng cáo hà rầm trên TV là có đầy đủ các loại thuốc chữa hiệu nghiệm các chứng bệnh. Đến nơi, lại có 1 màn chẩn mạch miễn phí (kết quả dĩ nhiên là không yếu thận thì cũng phải yếu gan). Định hỏi thầy có bán thuốc mọc tóc không, nhưng đến khi nhìn thấy đầu ngài BS Đông y chỉ còn loe ngoe vài sợi tóc, sợ thầy mắng là chọc quê thầy, tôi bèn hỏi bài bây vài câu rồi bịa lý do để rút lui ngay. Có ngài BS Đông y còn bạo gan lấy tên phòng mạch của mình bằng tên 1 vị thần y trong truyện Tam quốc. Điều này cũng khôi hài như có anh BS Y khoa lấy tên Hypocrate cho phòng mạch của mình vậy. Tôi cũng có đến đây để mua thuốc cao máu, ấy quên, thuốc trị cao máu chứ! Uống được 3, 4 ngày, huyết áp tăng vọt, sợ quá phải bỏ ngay! Còn nhớ hồi trong tù CS, phong trào thuốc Nam được phổ biến mạnh, vì có thuốc Tây đâu mà uống? Ra ngoài rẫy cuốc đất trồng khoai mì, anh cải tạo nào cũng mắt trước mắt sau xem có cây hà thủ ô hay mật nhân ( cây này uống đắng lắm, uống vào mặt nhăn phải biết) nào không! Hễ tìm được là vội vã cuốc lấy cuốc để cho xong chỉ tiêu để còn thì giờ đi cuốc dược thảo. Sau cả giờ đồng hồ, tốn bao nhiêu calorie, đào cả 2, 3 thước đất để được 1 củ hà thủ ô bằng ngón út, anh nào anh nấy hể hả lắm. Không biết buổi tối về láng để đun nước với củ hà thủ ô đó, anh em ta có bù lại được số calorie đã bỏ ra chăng? Nghe nói hà thủ ô chữa tóc bạc, không biết có đúng không? Tôi chỉ biết có ông bạn trong tù, trong 6, 7 năm trời, ngày nào cũng uống hà thủ ô. Bạn ta đã từng bị cùm vì ra rẫy cứ lo đào hà thủ ô mà không lo cuốc rẫy, đến nỗi bị phong chết tên là Vũ Hà Thủ Ô. Qua đây, gặp lại, thấy tóc đương sự đen nhánh, tôi bèn khen nức khen nở: - Sao tóc bác vẫn đen nhánh như hồi trẻ thế này, quả là hà thủ ô ép phê quá, phải không? Ông bạn tôi bèn xuống giọng thì thào như sợ ai nghe thấy: - Đen với đủi gì, nhuộm đấy, không thì bạc trắng cả. Chả là trước khi qua đây diện HO, mình có cưới bà xã trẻ lắm, không nhuộm thì thiên hạ cứ tưởng lầm là bố dẫn con đi chơi! Rồi ông bạn tôi lại cất giọng lên như cãi nhau: - Này này, có 2 trường phái về tóc tai ở đây. Một trường phái thì quan niệm cứ để cho tóc bạc tự nhiên, nhuộm tóc để dối già làm chi? Một trường phái thì thích nhuộm tóc để nhớ thương dzĩ dzãng! Trường phái natural gặp trường phái artificial thì cứ hay chê cười. Mãi sau này, tôi mới tìm được câu phản đòn. - Câu gì vậy, ông chỉ cho tui coi để còn có khi chống chế chứ, chẳng gì tui cũng thuộc trường phái nhuôm nặng nhuộm mà! - Dễ lắm, cứ nói là: Bạn có muốn được người khác thương hại vì tuổi già tóc bạc thì cứ việc để tóc bạc tự nhiên, không ai thắc mắc cả! Còn tôi, ngày ngày soi gương, thấy tóc mình bạc trắng, quả là cũng mất vui sống đi ít nhiều. Đến TT Reagan còn nhuộm tóc liên tục kia mà, nói gì mình! Cũng hồi ở tù với danh hiệu mỹ miều là " cải tạo viên" ấy, thấy cuốc đất vất vả quá, nhân dịp trại cần người biết về châm cứu và thuốc Nam, tôi bèn xin vào làm việc tại phòng Đông Y của trại. Công việc rất nhàn nhã. Buổi sáng, tôi lang thang vào rừng nhặt nhạnh rau cỏ lá cây, cái gì cũng gọi là dược thảo được cả. Mấy anh vệ binh, quản giáo thường tin tưởng vào cành lá rễ cây vô cùng, hở mồm ra là nói bô bô: "Cây cỏ là thuốc đấy, boác Hồ có nói vườn tược quanh ta đều là thuốc cả, dân mình chết trên cây thuốc mà không biết." Nhờ có cuốn sách thuốc Nam nhà gửi lên, cùng với khả năng mồm miệng đỡ chân tay, tôi cũng duy trì được "phòng mạch" này khá lâu. Số bệnh nhân thuộc anh em mình xin điều trị bằng thuốc Nam rất hiếm, có lẽ vì anh em không mấy tin tưởng ở 1 ông thầy thuốc Nam giả dạng là tôi. Như vậy, tôi càng khỏe, "có vị tiên tri nào được vinh hiển tại quê nhà" đâu?. Vả lại, với kiến thức ấm ớ của tôi, chữa cho anh em ta nhỡ ra thì hối hận đến chừng nào! Nhưng "phe bên kia" đến chữa bệnh thì lúc nào cũng có lai rai. Một hôm, có 1 anh quản giáo gặp tôi, than rằng đau lưng quá, ngủ không được, mà lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn. Nhìn mấy anh quản giáo, vệ binh mặt mày xanh lướt, chém chết cũng đoán được là do "may tay" lâu ngày. Tôi bèn cho ngay mấy loại cây cỏ vô thưởng vô phạt như cỏ mần chầu, hoa dâm bụt, lá lưỡi rắn... để về sắc uống theo công thức sao vàng hạ thổ. Ba tháng sau, hắn lại lên gặp tôi, than phiền là bệnh càng ngày càng nặng thêm, mắt cứ hoa lên, bụng cứ đau nhói. Để xác định thêm sự phỏng đoán của mình, tôi làm ngay 1 màn dò hỏi riêng tư: - Bệnh của cán bộ tui chữa hoài không khỏi. Bây giờ muốn khỏi, cán bộ phải nói thật với tôi, không dấu diếm thì tôi mới chữa đặng! Nếu không, trong vòng sáu tháng sẽ đi đoong! - Chết chết, thế thì nguy quá! Anh cứ hỏi, tôi sẽ nói ngay! - Tôi hỏi thật, cán bộ có "may tay" không? - May tay là cái kí gì? - Là... dùng tay cho vụ đó đó, là dùng chị Năm đó, là sucaraki, là thủ dâm đó! Mặt anh cán bộ vẫn thộn ra như chúa Tầu nghe kèn, chán quá, tôi phải trình bầy động tác quen thuộc hồi tuổi teen, anh ta mới hiểu: - À, cái đó thì có thường xuyên. Chẳng là hồi tiếp thu, tôi có vớ được mấy tạp chí đồi trụy của bọn Mỹ Ngụy đem về đây. Chẳng phải mình tôi đâu, bọn vệ binh chúng nó thằng nào mà không tham gia vụ này! - Thế thì tôi phải dùng thủ thuật châm cứu cho cán bộ vậy. Mần vụ này hoài suy thận là phải! Cán bộ đừng lo, tôi học châm cứu cả 10 năm nay rồi, thầy Thích hộ Giác mà còn phải tham khảo tôi cưa mà! Thế là tôi bèn đè nghiến anh quản giáo này ra để cắm kim, mặc kệ đương sự la oai oái vì đau. Mẹ kiếp, kim làm bằng dây kẽm gai mài mòn, không đau sao được! Tôi vừa cắm vừa lẩm bẩm tên các huyệt do tôi tự đặt tên, để củng cố lòng tin của đương sự: - Đây là huyệt Thích Tè nhé, đây là huyệt Mông Đốc nhé, còn đây là huyệt Tức Dâm. Nguy quá, huyệt nào huyệt ấy đều bị bế khí trầm trọng thế này... Sau 1 tuần lụi kim, 1 buổi sáng nọ, tôi thấy anh quản giáo chân thấp chân cao lên gặp tôi. Lo quá, tôi tự hỏi hay là mình lụi sai huyệt đạo nên hắn mới đi cà thọt như thế này! Thế này thì mình cải tạo mút mùa rồi! Không ngờ gặp tôi, anh ta hớn hở: - Cám ơn anh, tôi hết đau lưng rồi, hết buồn nôn rồi, lại ngủ được nữa. Nhưng sao bây giờ đi đứng lại bị đau bên hông quá! - Cán bộ chớ lo! Đấy là nguyên lý chuyển dịch của cơ thể. Khi bệnh nó chuyển dịch xuống hông, rồi xuống bàn chân thì sẽ thoát ra ngoài. Lúc đó là hoàn toàn khỏi bệnh! Sáu tháng sau, tôi được ra trại, sau 5 năm trong lò luyện ngục. Chẳng biết anh quản giáo này có hết bệnh hay không, nhưng tôi vẫn thấy anh ta tiếp tục đi cà thọt như cũ! Như thế, chúng ta có nên tin tưởng vào dược thảo không? Theo thiển ý, nếu bệnh tật lâm vào tình trạng cuối, bác sĩ đã chê thì ta nên xử dụng dược thảo, còn nước còn tát mà lị! Theo lời đồn, nhà văn UT và nhạc sĩ TCP có uống dược thảo phụ trợ cho thuốc Tây để chữa bệnh và đã khỏi bệnh. Còn nếu uống dược thảo để bổ này bổ nọ thì xin tha cho tôi, các ông bác sĩ kiêm thầy lang nhé!
Nguyễn Giang
|
Thursday, October 30, 2014
Tombe La Neige
Reunion 2014
September 26, 2014
Tombe La Neige
( Tuyết Rơi )
Trình bày: Nguyễn Giang
Đệm đàn: Tạ Kỳ Linh
Click on the video below to play!
'Tombe La Neige' Nhạc Ngoại Quốc
Trình bày Nguyễn Giang
( To be continued... )
Friday, October 24, 2014
Ôi, Bảo Hiểm Nhân Thọ
Nguyễn Giang
Trước hết, xin cáo lỗi các bạn CVA. Bài viết vừa rồi của tôi về Tổng Thống Obama (Note của BBT: Không đăng trên blog này), không ngờ đã gây ra những tranh cãi không cần thiết. Thật sự, tôi chỉ muốn đơn thuần trình bầy quan điểm của mình và mong mỏi có được những quan điểm phản biện. Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao chúng ta phải dùng tiếng Mỹ để đối thoại với nhau? Các cụ muốn khoe tiếng Mỹ, hay đã quên tiếng Việt, hoặc tiếng Việt của chúng ta giản dị quá, không đủ để tranh luận? Bài viết sau đây hoàn toàn là tưởng tượng. Xin các bạn chớ động lòng, nhất là những bạn đã dùng nghề bảo hiểm làm cần câu cơm! Xin quý bạn nhớ hộ, đây chỉ là một bài viết vui, nhằm mục đích giảm bớt căng thẳng gây ra bởi bài viết nêu trên mà thôi. Xin đa tạ! Nguyễn Giang |
Có một định nghĩa về Life Insurance rất chính xác như sau : "Life insurance is a contract that keeps you poor all your life so that you can die rich" - Bảo hiểm nhân thọ là một hợp đồng khiến bạn nghèo suốt đời, để bạn có thể trở nên giầu sau khi chết. Hồi mới qua, tôi có share phòng của một ông cựu Trung Tá. Ông ta vừa bị "lay off." Ở Mỹ, nếu miễn cưỡng phải về nhà đuổi gà cho vợ, thường chúng ta có 2 options: Nếu có vốn thì mở cơ sở thương mại, bằng không thì nhẩy ngay vào 2 nghề, bảo hiểm và địa ốc. Thế là ông chủ nhà của tôi bèn nhẩy ngay vào nghề bảo hiểm nhân thọ. Suốt ngày ông ta bốc điện thoại gọi cho họ hàng và bạn bè: - Sao, dạo này anh và gia đình khỏe không? Rồi không cần đợi đối phương giải bầy khúc nhôi, ông ta hỏi ngay: - Thế đã mua bảo hiểm nhân thọ cho gia đình chưa? Ở đầu giây bên kia, con mồi lúng túng thấy rõ: - Dạ, chưa anh! Ông chủ nhà của tôi bèn chuyển sang giọng thiết tha, thiết tha không kém già Hồ khi nói chuyện sửa sai hồi Cải Cách Ruộng Đất: - Chết chết, bây giờ mà anh còn chưa mua Life Insurance? Người ta mua ào ào kia kìa! Bản thân tôi đây cũng mua cho cả gia đình từ bao năm nay. Nhỡ mình có mệnh hệ nào, ngã lăn đùng ra thì vợ con đi ăn mày à? Anh có thương vợ con anh không? Sống ích kỷ quá đâu có được! Rồi ông ta hạ thấp giọng xuống: - Này này, moa bây giờ làm agent cho New York Life. Có cái plan này lợi cho người mua lắm, để moi giải thích cho toa! Thương toa, moa mới chỉ cách cho toa đấy nhé! Sau đó, ông ta nói huyên thuyên một hồi về "chương trình mới." Rồi hỏi ngay: - Thế nào, mua đi chứ? Cái Promotion này sắp expire rồi đấy! Chậm mua là phải đóng tiền cao hơn đấy, thiệt thòi lắm chứ không phải chơi đâu! - Anh để tôi bàn lại với "ma phăm" nhé, cám ơn anh! Ông chủ nhà quay lại nói với tôi: - Thằng này ngu quá, mình chỉ con đường tốt cho nó để đi mà lại không chịu bước vào, ngu đến thế mà không biết! Sau này, trong một bữa nhậu, lúc cả hai ngà ngà say, tôi mới hỏi ông ta: - Thế anh có mua Life Insurance không hả anh? Ông ta cười hề hề: - Sức mấy mà tao mua hả mày! Tiền tao đâu có "quởn" cho dzụ này! Một ông bạn nối khố của tôi, có bà vợ ở nhà suốt ngày vặn ra dô đài VN. Nghe ra rả mãi các chương trình Life Insurance, bị kích động không thể tả, bèn giục ông chồng đi mua Life Insurance cho 2 người. Ông bạn tôi đành mua 2 cái. Cái thứ nhất cho ông ấy chỉ có insure $100.000 thôi. Cái thứ nhì cho bà ấy thì mua đến 1 triệu đồng Huê Kỳ. Có lần bà ta "théc méc": - Sao anh mua cho anh ít thế, còn em thì nhiều thế, hả anh? Ông ta vừa hùng hồn vừa tha thiết, trả lời: - Em chẳng hiểu gì sất! Anh yêu em lắm, anh rất lo đến tính mạng và cuộc đời của em nên mới mua nhiều thế! Còn anh, đi lính, vượt biên, sống sót đến bi giờ, cái chết, cuộc đời anh coi nhẹ như lông hồng, bảo hiểm nhiều làm gì cho phí tiền. Ông ta thổ lộ với tôi: - Hà hà, mình nói thế mà nó tin như sấm, ông ạ! Thế mới biết, đàn bà dễ bị dụ là vậy! Rồi ông ta tỏ vẻ băn khoăn tợn: - À này, từ hồi mua bảo hiểm nhân thọ, mình hút thuốc lại mà con vợ mình nó chẳng cấm đoán gì cả! Hay là nó mong cho mình chết sớm để ẵm cái bảo hiểm một trăm ngàn đồng? Tháng vừa rồi, tôi bị cúm. Nó săn sóc tôi tận tình lắm, không biết có thật lòng không hay chỉ là ngọt nhạt thôi? Tôi nghi lắm, ông ạ! Mình vẫn yêu vợ lắm đấy chứ, nhưng từ hồi mua bảo hiểm nhân thọ cho nó, đôi khi đầu mình cứ phảng phất những ý tưởng... không được lương thiện cho lắm. Mẹ kiếp, hồi chưa mua đâu có dzậy, đầu óc vô tư lắm mà! Có một chuyện vui về bảo hiểm, tôi xin kể hầu quý bạn: Có một ông nọ bị đụng xe. Sau đó, ông ta cố tình giả vờ bị bại liệt, phải ngồi xe lăn để quyết lấy tiền bảo hiểm. Sau phiên tòa mà ông ta là kẻ thắng với 1 số tiền bồi thường khá lớn, luật sư của hãng bảo hiểm bực tức nói với ông ta: - Tôi biết ông giả vờ! Tôi sẽ cho người theo dõi ông ngày đêm. Ông mà rời khỏi chiếc xe lăn là biết tay tôi! Ông ta bình thản trả lời: - Anh biết tôi sẽ làm gì với số tiền bồi thường này không? Này nhé, tôi sẽ đi du lịch khắp nơi, sẽ đi Tầu này, Spain này, England này... Nơi cuối cùng tôi viếng thăm sẽ là nước Pháp. Tôi sẽ viếng tháp Eiffel này, ga Lyon đèn vàng này, vườn Luxembourg để xem lá rơi trên vai những pho tượng trắng này. Rồi tôi sẽ đến Lộ Đức, nơi Chúa thường ban phép lạ. Voilà, ở đấy, chờ xem, anh sẽ thấy phép lạ xẩy ra cho 1 kẻ ngoan đạo như tôi! Trước đây, kẻ viết bài này có "nghe lời đường mật" mà đóng Life Insurance được gần 7 năm. Mỗi tháng, 2 vợ chồng phải è cổ ra đóng gần 500 bạc vì theo lời Agent, sau 10 năm sẽ không phải đóng nữa, ngoài ra, sau 10 năm còn có được tiền lời để có thể ung dung dưỡng già. Ngay lúc đó, vợ chồng tôi đã mơ đến một tương lai huy hoàng như cổ tích. Này nhé, với tiền về hưu cùng với tiền lời từ Life Insurance, ai cấm vợ chồng mình sẽ dùng... xe lăn để đi du lịch khắp nơi, đi cả đến những xứ khỉ ho cò gáy như Miến Điện hoặc Hung Ga Ry chẳng hạn. Khoe nhà, khoe job, khoe vợ, khoe con, khoe cháu chán rồi, mốt bây giờ là khoe tiền hưu và khoe đi du lịch. Mà chẳng lẽ khoe đi Pháp, Tầu, Ý, Nhật là những chỗ ai cũng biết cả. Mình phải khoe những chỗ xa lạ như Hung Ga Ry, Hy Lạp, Perou... người ta mới nể, đúng không em? Rảnh ra thì đóng góp cho việc từ thiện (với điều kiện phải đăng tên tuổi mình với chữ đậm đàng hoàng). Vì không phải lo lắng tiền bạc nữa, anh sẽ dùng thì giờ rảnh rỗi để mần thơ, còn em sẽ phổ nhạc thơ anh và quát, xin lỗi, hát cho anh nghe, như em đã từng hát vào tai anh mấy chục năm nay có lẻ! Anh sẽ từ chức Hội Trưởng Hội ĐSV (Đếch Sợ Vợ) để bàn giao cho người tài đức hơn. Chắc chắn phải là 1 cụ ông với thành tích không thể tranh cãi là dọt về VN một mình mà không cần bà xã đồng ý (về VN mà có vợ đi cùng thì thà ở nhà còn hơn!) Sau đó, anh sẽ cố tranh chức Hội Trưởng Hội CSV (Cứ Sợ Vợ), lý do là vì hội này đông hội viên hơn nên làm Hội Trưởng có uy hơn, chả bù với cái hội Đếch Sợ Vợ, loe ngoe có vài mống mà lại cứ hăm dọa rút lui dần dần mới khổ chứ! Ở đất Mỹ này, hội viên Hội Sợ Vợ đông không thể tả, gạt đi hổng hết các cụ ạ! Sau này, hỏi 1 Agent khác thì mới biết, sau 10 năm, nếu bạn không có tiền đóng nữa thì hãng bảo hiểm sẽ dùng tiền bạn đã đóng để tiếp tục đóng để duy trì bảo hiểm của bạn, chứ không phải dùng tiền của hãng để đóng cho bạn (đừng tưởng bở!) Còn tiền cash value thì chỉ khoảng vài chục mỗi tháng cho vui (nghèo mà ham!) Tôi bèn bàn với cô vợ ngây thơ của tôi: "Em ạ, thôi mình dẹp vụ Life Insurance này cho rồi. Này nhé, nếu anh chết đi thì với tiền dành dụm của chúng mình và cơ sở thương mại của em, em và con dư sức sống còn. Vả lại ở xứ Mỹ này, với sức học cộng với khả năng Anh ngữ của nó, nó dư sức kiếm 50, 60 ngàn 1 năm để tư lo liệu cho bản thân. Chả bù với bố của nó, văn dốt võ dát, tiếng Anh thì ăn đong, trước đây chẳng bao giờ kiếm được trên 1,500$ một tháng mà vưỡn sống nhăn. Đến bi giờ, chỉ với tiền hưu non không thôi, mà anh vẫn thoải mái đi KHIÊU VŨ DƯỠNG SINH cũng như ăn PHỞ 50% OFF, có chết thằng Tây nào đâu? Cô vợ ngây thơ của tôi bèn hỏi: - Thế nếu em chết trước anh thì sao ? Thú thật với các bạn, khi nghe câu này, lòng tôi bồi hồi và xốn xang lắm, và cũng hồi hộp nữa. Vì thương vợ ra đi sẽ để mình ở lại mồ côi chăng? Vì thương thân mình sẽ đau khổ sống độc thân bất đắc dĩ, phải đi chợ mua bó rau, con cá, mắm muối hay sao? Cuộc đời 1 thằng thích hưởng thụ như mình, nếu vợ chết rồi thì sẽ ra nàm thao nhỉ? Chắc hẳn "khổ" nhắm! Có người khác lo cơm nước, hầu hạ mình chắc khó mà quen lắm. Người thay thế thì lại lạ nước lạ cái, bắt theo những fantasies của mình cho sát thì cũng phải tốn nhiều thì giờ chỉ bảo! Mà không biết "hắn" có chịu không, hay lại chê rằng "dơ", hoặc lại nghi ngờ về kiểu mẫu đạo đức Khổng Tử có thừa của mình? Mà nhỡ "hắn" tìm cách để dzớt tiền già của mình thì nàm thao? Ngoài ra, lại mất đi nhiều cái thú lắm, như cái thú ngồi ngoài xe mùa hè chờ vợ đi chợ, như cái thú rửa bát, như cái thú nghe vợ nói non-stop, như cái thú cãi nhau với vợ chẳng hạn... Tôi bèn tạo 1 bộ mặt nghiêm và buồn để trả lời vợ tôi: - Nếu em đi rồi, chắc anh phải bán nhà rồi về VN sống vậy. Ở đây, với bao kỷ niệm của tụi mình qua mấy chục năm hương lửa, anh cách chi mà sống nổi? Trong đầu tôi lúc ấy lại nghĩ như sau: "Nói chơi hay nói thiệt đó, bà nội, trông em phây phây thế kia thì làm sao mà đi trước anh nổi, thế là niềm mơ ước mùa Giáng Sinh đi đoong rồi, đời ta sẽ cứ thế mà tàn trong ngõ hẹp! May lắm còn khoảng 10 năm nữa, rồi ta sẽ như bao đấng trượng phu nam tử khác, cơm nhà quà vợ đến cuối đời, rồi đùng 1 cái bị stroke, thế là xong 1 kiếp người. Oh, yes, that's human bondage!!! Cuối cùng, vợ chồng tôi đồng ý bỏ luôn cái Life Insurance cà chớn này. Vậy mà cũng mất đi mười mấy ngàn tiền service, có ai làm không công cho mình đâu! Các bạn thử nghĩ xem, hiếm khi có hãng bảo hiểm nào file Bankruptcy lắm, còn các CEO của họ thì di chuyển toàn bằng phi cơ riêng. Lương thì 6, 7 con số. Tiền đó ở đâu ra, có phải từ những thằng khố rách áo ôm như mình, đã nghèo lại còn hay lo, đã lo lúc sống chưa xong mà lại còn lo sau khi chết vợ con sẽ ra sao nữa! Xin lỗi, nếu có quý vị nào đang bán bảo hiểm hoặc sẽ bán bảo hiểm, xin cứ coi đây là lời lẽ của 1 kẻ thiêú hiểu biết về bảo hiểm mà thôi. Còn quý vị đang có Life Insurance xin đừng vì những lời nói quàng xiên của tôi mà quit bảo hiểm. Có thể tôi và vợ tôi ngây thơ, còn các bạn có thể khôn hơn tôi. Mỗi người có 1 hoàn cảnh khác nhau và niềm tin cũng chẳng giống nhau, phải không các bạn? Nguyễn Giang
Khóa 7/68 KQ |
Thursday, October 16, 2014
Bắc Một Nhịp Cầu
Reunion 2014
September 27, 2014
Bắc Một Nhịp Cầu
Sáng tác: Hoàng Trọng
Song ca: Hoàng Anh & Nguyễn Giang
Click on the video below to play!
'Bắc Một Nhịp Cầu' Sáng tác Hoàng Trọng
Song ca Hoàng Anh & Nguyễn Giang
( To be continued... )
Thursday, October 9, 2014
Đi Với Tôi
Reunion 2014
September 27, 2014
Đi Với Tôi
Nhạc: Canh Thân
Hát: Nguyễn Giang
Click on the video below to play!
'Đi Với Tôi' sáng tác của Canh Thân
Nguyễn Giang trình bày
( To be continued... )
Friday, August 29, 2014
You Are My Destiny
Nghe Bạn Mình Hát
Định Mệnh Của Anh
( You Are My Destiny )
Nhạc & lời: Paul Anka
Lời Việt: Nguyễn Giang
Tiếng đàn: Tạ Kỳ Linh
Tiếng hát: Nguyễn Giang
You Are My Destiny
( Words and Music: Paul Anka )You are my destiny
You share my reverie
You are my happiness
That's what you are
You have my sweet caress
You share my loneliness
You are my dream come true
That's what you are
Heaven and heaven alone
Can take your love from me
'Cause I'd be a fool
To ever leave you dear
And a fool I'd never be
You are my destiny
You share my reverie
You're more than life to me
That's what you are
You are my destiny
You share my reverie
You are my happiness
That's what you are
ĐỊNH MỆNH CỦA ANH
( Lời Việt: Nguyễn Giang )Em như cơn mơ ngát xanh
Em chia ước muốn trong anh
Em như trăng khuya viễn khơi
Cõi lòng anh chờ!
Anh mong em luôn có đây
Ta chia nhau nỗi cô đơn
Em như sao băng cuối thôn
Cõi lòng anh chờ!
Ơn Trên đã kết nối chúng mình,
chẳng còn ngày nào lìa xa
Em yêu, anh vẫn giữ mãi trong lòng
Những thiết tha em dâng hiến
Em như cơn mơ ngát xanh
Em chia ước muốn trong anh
Em như trăng khuya viễn khơi
Cõi lòng anh chờ!

Sunday, August 3, 2014
Thursday, May 22, 2014
Khả Năng Trời Cho Của Các Bà
Phiếm luận
Nguyễn Giang
Xin các bạn yêu thương của tôi bình tâm. Ở đây, tôi không bàn về khả năng trời cho, cái vốn quý của các bà đâu, xin đừng hiểu lầm. Tôi chỉ xin phép có đôi chút lạm bàn về một khả năng trời cho khác, khả năng ngôn ngữ của các bà, một khả năng mà nếu các bà thiếu vắng thì hạnh phúc cho chúng tôi biết bao! Cái khả năng nói nhiều và dai dẳng này quả là "Gift of God", phe liền ông ta không dễ gì học được đâu. Tất cả các bộ môn, chúng ta đều có thể học được. Nhưng cái gọi là "artistic mind" thì không cách chi học được. Đó thật sự là một tặng phẩm Trời cho. Nói nhiều và bền bỉ cũng là một nghệ thuật trời cho đấy chứ! Tôi có đọc được ở đâu đây, một câu nói mà tôi không nhớ rõ của một danh nhân mà tôi đã quên tên: "Thiên tài, 80% là do tập luyện, chỉ có 20% là do thiên phú". Tôi mạn phép không đồng ý với câu nói này. Theo tôi, 80% là do thiên phú, chỉ có 20% là do tập luyện mà thôi! Bạn có thể học thuộc lòng luật bằng trắc, nhưng nếu Trời không cho bạn 1 đầu óc "mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây", thì cố lắm bạn cũng chỉ làm được những bài thơ hiếu hỉ. Bạn có thể bỏ khá nhiều tiền theo học các lớp âm nhạc của LHQ, TT, NPP... nhưng cố lắm bạn cũng chỉ là ca sĩ phòng tắm, hơn nữa thì là ca sĩ Karaoke, hoặc ca sĩ "hát cho nhau phải nghe" là cùng. Ngay đến kẻ hèn này, dù đã làm quen với cây đàn guitar từ lâu, nhưng vẫn rất chậm chạp trong việc tìm "tông" của một bản nhạc. Trong khi đó, thằng cháu của kẻ hèn này chỉ mới 7, 8 tuổi nhưng đã có thể gõ trên keyboard gần đúng 1 giai điệu nó mới vừa nghe. Cả đến ngay 1 lãnh vực cũng chia ra những bộ môn, người ta có thể giỏi bộ môn này song lại không thể vượt trội trong bộ môn khác. Nghiêm phú Phi, Lê văn Khoa có thể rất giỏi về hòa âm, song nếu phải nghe những bài hai ông sáng tác thì có lẽ là một cực hình! Bởi thế, các bà có được tặng phẩm trời cho là khả năng... nói, còn các ông, Trời cũng ban cho khả năng... nghe! Khả năng nghe này không biết có lợi gì hay không, chỉ biết là từ ngày vợ bắt đeo máy trợ thính, ông bạn tôi "âu sầu một bóng" thấy rõ! Ông ta cứ tiếc mãi những ngày vàng son nghễnh ngãng, vợ hỏi thì mình cứ "hả hả" đều chi, khiến bà ấy phát chán không muốn nói chuyện nữa. Bây giờ, chỉ được tắt máy trợ thính khi ở trong dzét dum, còn có mặt bả là phải vặn lên: "Tôi nói chuyện thì anh phải nghe chứ, sao lại muốn "off" máy nghe, bất lịch sự vừa vừa chứ. Tắt bật mãi máy nó mau hư lắm, rồi lại tốn tiền cho mà xem!" Một ông bạn nữa của tôi, vốn là một nhà văn chuyên viết những chuyện tình, trong đó người Nam chuyên lừa dối các người Nữ. Tuy nhiên, ông ta có chuyện gì cũng kể với vợ, kể cả những điều manh nha trong đầu. Khi tôi hỏi lý do nào mà ông cứ "thật thà khai báo" thế, thì ông ta hồn nhiên trả lời: "Dấu sao được mày ơi, cây kim trong bọc để lâu cũng có ngày lòi ra, sớm muộn bả cũng biết. Thôi, thà nói phứt ra cho rồi, dấu diếm hoài cũng mệt lắm chứ hổng phải chơi đâu, bà xã tao đa nghi còn hơn Tào Tháo nữa!" Có chuyện kể về 1 bà vợ rất ghen và đa nghi. Ngày nào ông chồng đi làm về, bà ta cũng săm soi quần áo đức ông chồng xem có sợi tóc nào khả nghi không? Săm soi mãi không thấy sợi tóc nào lạ cả, bà ta rít lên: "Anh là thằng đổ đốn, bộ hết đàn bà rồi hay sao mà đàn bà hói đầu anh cũng chẳng tha?" Trong các lãnh vực khác cũng thế. Có những người khả năng nghe 1 ngôn ngữ rất hay nhưng khi nói thì lạng quạng. Có những người nói 1 ngôn ngữ rất hay, nhưng khả năng nghe thì lại không khá gì. Kỹ năng nói hình như cũng tùy thuộc vào... môi trường. Bằng chứng là các ông trong khóa chúng tôi ở Orange County thường hay đi quán cà phê sáng thứ Bảy, và thường nói rất hăng. Hỏi ra mới biết rằng ở nhà các ông thường nói rất ít hoặc... không được nói. Có ông lại bảo: "Đi uống cà phê, để được dịp nói văng tê để bù lại những giờ phút phải uất ức "ngậm hột thị" ở nhà, sế sì ngu gì mà không đi!". Trên môi trường... đường phố, các bà thường lái xe... bằng mồm xuất sắc hơn các ông (passenger driving mà lị!). Có ông bạn than thở với tôi: - Bác ạ, lái xe mà có con vợ tôi ngồi bên cạnh quả là khổ vô cùng. Đang chạy xe, nó nhắc chừng: "Anh ạ, coi chừng xe đằng trước". Rồi lại nhắc nữa, giọng thì thào như trong phim gián điệp : "Anh ơi, có xe đằng sau". Chưa hết, một lúc sau, giọng lại rít lên như trong phim ma quái: "Xe bên cạnh đang đi sát xe mình kìa, anh ơi!". Chịu hết nổi, tôi phải gắt lên: "Xe chạy trên đường thì phải có xe trước, xe sau, xe bên cạnh chớ. Muốn hổng có xe thì ra sa mạc mà chạy. Bà ngon thì lái đi, tôi thề sẽ không chỉ bảo một câu nào". Nói xong rồi, tôi mới biết là mình dại, ông ạ. Mẹ, bả làm thiệt ông ơi, bả kêu tui ngừng xe rồi ngồi vào ghế tài xế. - Thế ông có giữ lời thề hổng nói câu nào không? - Nói gì nổi, bả lái xe dễ sợ quá, tui lo nhắm mắt không à, cấm khẩu luôn, có nói nổi câu nào đâu? Khả năng nói của các bà hình như cũng tùy vào đối tượng. Tôi có 1 bà chị họ ăn nói dữ dằn, lúc nào cũng chê bai chồng thậm tệ trước mặt bàng quan thiên hạ. Cách đây 2 năm, bà đã li dị đức ông chồng hèn mọn và lấy ông khác. Khi đến thăm bà ấy cách đây 3 tháng, tôi rất ngạc nhiên khi thấy trước mắt tôi là hình ảnh một người đàn bà hiền dịu "chồng giận thì vợ xin thưa, miệng cười hớn hở rằng anh giận gì?" Bà vợ ngài Tú Xương "quanh năm buôn bán ở ven sông" chắc cũng chỉ đức độ đến thế này là cùng. Trong khi đó thì ông chồng lại có sì tin "chồng chúa vợ tôi" không thể tả, quát mắng chê bai vợ ào ào. Thế nà thế lào, giời ạ! Đa số liền ông nghe ngôn ngữ hay hơn nói ngôn ngữ ấy. Đa số liền bà nói 1 ngôn ngữ hay hơn nghe ngôn ngữ ấy (các bạn cứ check với ma phăm ở nhà thì biết). Bởi thế các bà qua đây thường nói tiếng Mỹ nhanh hơn các đấng ông chồng. Trong khi các đức ông chồng còn đang vất vả với: "A man is not an animal. Jack is a man, Jack is not an animal," như trong L'Anglais Vivant, thì bà vợ đã có thể đấu tiếng Mẽo loạn lên với anh già Mỹ khó tính cạnh nhà, dĩ nhiên có sự cộng lực của tay và chân. Tuy nhiên, không phải là không có trường hợp ngoại lệ. Ông bạn H.O. của tôi kể chuyện: - Hồi tui mới qua đây, ông ạ, tiếng Mỹ còn lờ quờ lắm. Chả là có ông bạn nối khố, bác Linh ấy mà, đã qua trước khuyên: "Ở Mỹ này, mày không cần học tiếng Mẽo nhiều, cứ tập nói 2 chữ "Yes" và "No" cho nhuyễn nhừ là ăn tiền rồi. Mày thấy không, cha Trần Dũ cũng chỉ nhuyễn nhừ 2 chữ đó mà làm chủ chợ đó". Thấy đường hướng chỉ đạo này hấp dzẫn, dễ dàng quá, mình, vốn đã lười học, lại ghét Mỹ nó bỏ rơi mình nên ghét cả tiếng của nó. Bởi thế cả 2 năm đầu chỉ luyện 2 chữ "Yes" và "No" đó thôi. Bà vợ tôi và các con tôi cũng chuyên chú luyện 2 tiếng này cho thật giỏi. Thiệt ra, bả xử dụng 2 chữ đó còn hay hơn tui, có lên bổng xuống trầm đàng hoàng, có lẽ vì bả ưa ca vọng cổ. Đến bây giờ, qua đây đã 3, 4 năm rồi, tui và con dzợ tui, cứ 2 chữ đó lận lưng mà hổng sợ thằng Mỹ nào, ông ạ. Mỹ nói, tôi cứ "Yes No" loạn cào cào, thế cũng xong! - Thế lúc ông nói thì thằng Mỹ nó nghe được hông? - Chẳng biết nữa! Có thằng thì ngẩn tò te như chúa Tầu nghe kèn, có thằng nghe tôi ba hoa thì mặt mày đau khổ như bị bệnh trĩ. Kệ chúng nó chứ, tôi không "ke", mình cứ nói cho sướng mồm. Này này, có mấy thằng Mỹ gọi quảng cáo dịch vụ, tôi bốc máy ngay, chẳng sợ gì cả. Chả bù với lúc mới qua, hễ chuông điện thọai reo là vợ chồng con cái hốt hoảng nhìn nhau. Tôi là head of family mà nên đành bước tới nhấc ống nghe! Nghe thấy tiếng Mỹ trong điện thoại, tôi bèn từ từ đặt nhẹ xuống, rất êm, rồi quay lại nói với vợ con: "Wrong number!" Bác thấy tôi can đảm không, can đảm hơn "Anh Ba Can Đảm" của khóa 7/68 KQ nhiều! Bây giờ thì khác xa, thằng Mỹ nó nói A thì tôi nói B, nó nói B thì tôi nói A, nó hỏi C thì tôi trả lời D. Hãi quá, nó hỏi tôi có biết nói tiếng Ăng Lê không, tôi hùng dũng trả lời ngay: "Ai nâu, ai lai sì pích In lít vé ri loong tai!" Bố bảo lần sau nó cũng đếch dám gọi nữa! Ông thấy không, nó gọi cho mình là gây cho mình sự phiền nhiễu. Mình bèn bê cái khối phiền nhiễu đó quẳng lại nó! Mình đâu có bất lịch sự gác ống nghe xuống như hồi mới qua. Mình phải chứng tỏ cho nó biết rằng mình là người lịch sự chứ, thiết tha muốn nói tiếng Ăng Lê chứ, nó đâu trách gì mình được! Hà hà, nghe mình nói, đoán mình nói gì là vất vả rồi, là đời khổ rồi! Tôi đoán có lắm anh Mẽo nghe tôi nói xong đầu óc sẽ lùng bùng, thậm chí có anh còn ngờ ngợ không biết mình có gọi lộn vào... bệnh viện tâm thần chăng? - Thế còn mấy thằng con ông bây giờ ra sao? - Thằng nào cũng có "good job" cả. Thằng nào cũng sống đàng hoàng cuộc đời phải sống. Thằng thì làm thợ hồ, thằng thì nhặt rau cho chợ Việt Nam. Việc nào cũng nhàn hạ cả, cứ như cưỡi ngựa xem hoa í mà, chỉ làm theo người ta nói thôi, đâu phải sáng tạo cái gì đâu mà mệt. Lương chúng nó cũng cả 6, 7 đồng, mà tiền tươi cơ nhé. Ông chủ chợ tốt bụng lắm, thường khuyên bảo tận tình: "Này, các cháu cứ ăn sáng ở nhà cho thật no đi, đến làm việc khỏi phải ăn trưa cho nó phí thời giờ! Nông phu nước mình đấy, cũng chỉ ăn sáng cho thật no, đào sâu cuốc bẫm đến chiều là về nhà ăn cơm chiều luôn, ông nào cũng khỏe như trâu, chả có bệnh tật gì cả!. Các cháu thấy không, thời giờ là tiền bạc mà, Việt Nam cũng thế mà Mỹ cũng thế thôi." Có lần thằng con tôi trong giờ break ra ngoài rít thuốc, ông chủ chợ gọi vào khuyên ngay: "Này, cháu chớ tập tành hút thuốc, hại sức khỏe lắm, lại tốn thì giờ nữa. Thì giờ rảnh, vào nhặt rau có phải 2 bên, chú và cháu, đều có lợi không?". Ông ta lại cười hô hố: "Nhặt rau lâu ngày tay thoăn thoắt, hữu dụng vô cùng. Mai này lấy vợ, cứ giở ngón tremolo, vợ mê thì phải biết, lúc ấy lại đến đây cám ơn chú tận tình đấy!". Tôi cứ khuyên chúng nó rằng, chúng mày may mắn gặp 1 ông chủ tốt bụng như thế này là quí hóa lắm đấy, liệu mà giữ! Quả thế mà đúng, ông ạ. Mấy thằng con tôi, nhờ được ông chủ "keep busy" kiểu đó mà thằng nào cũng khỏe mạnh. Chẳng thằng nào phải mua bảo hiểm sức khỏe cho phí tiền, vả lại chủ nó bảo ông ta thừa sức mua bảo hiểm mà cũng không thèm mua vài chục năm nay rồi, có sao đâu! Vẽ, ông già tôi có bảo hiểm y tế đâu mà cũng sống ngắc ngoải đến hơn tám chục tuổi đấy chứ. Ấy, ông cụ "via" thế mà thỉnh thoảng cũng phải làm 1 quả thì mới ngủ được, bác ạ! Tôi và vợ con tôi phải cám ơn bác Linh lắm lắm, nhờ bác ấy mà tôi nói chuyện với Mẽo chẳng có tí ti ông cụ mặc cảm nào cả. Bác ấy còn bảo tôi: "Tiếng Mỹ giống tiếng Việt lắm, này nhé, mình nói CẮT thì Mỹ nó là CUT, mình nói ẤM thì nó là WARM, mình nói ĂN CHƠI thì nó là ENJOY, mình nói MỒM thì nó là MOUTH, mình nói SẮC thì nó là SHARP, mình nói ĐẦN thì nó là DULL, mình nói TỐI NAY thì nó là TONIGHT... Thành ra khỏi học tiếng Mỹ làm chi cho mất công, cứ nói trài trại tiếng Việt là Mỹ nó hiểu ngay ấy mà! Nhờ nghe lời bác ấy mà mấy thằng con tôi đấy, thấy không, khỏi cần học tiếng Mỹ mà có đứa nào chết đói đâu? - Thế còn bả thì tiếng Mỹ ra sao? - Trời ơi, bả chính là một ngoại lệ của đàn bà về khả năng ngôn ngữ trời cho. Tôi qua khỏi giai đoạn Yes và No thì còn đỡ đỡ. Còn bả thì cứ trụ ở giai đoạn Yes No! Mà lại hay phang bậy nữa. Như mới đây, bả lái xe đi chợ, lái lạng quạng làm sao mà thằng cảnh sát Mỹ nó chận lại. Ông biết mà, đàn bà thích nói lắm, bả lại muốn tập tiếng Mỹ của bả nên hỏi ngay thằng Cảnh Sát Mỹ: A iu phú lít? (chữ "police" cứ bị bả kêu là phú lít, như tiếng Việt vậy). Thằng Cảnh Sát Mỹ gằn giọng: "Am I foolish?". Thế là nó cho bả 1 cái ticket ngay, còn cảnh cáo bả cái tội dỡn mặt nhân viên công lực nữa, khổ thế đấy ông ạ! Ông bạn tôi tiếp tục thuyết: - Đàn bà có lắm khả năng siêu phàm lắm, ông ạ! Hồi xưa, ông cụ tôi có 1 bà người làm. Bả mê đi chùa lắm! Có lần bả đi chùa về hớn hở nói: "Hôm nay, chùa có bao nhiêu là sư tử, lại nói tiếng Pháp nữa!". Câu này phải hiểu rằng: "Hôm nay, chùa có bao nhiêu là sư nữ, lại có thuyết pháp nữa!". Bả không biết đọc, không biết viết, nhưng ở trên bục, thầy giảng đến đâu là bả giở đúng trang ấy, giòng ấy, thế mới kinh chứ! Tục ngữ mình có câu: "Đàn ông miệng rộng thì sang, đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà". Bác ạ, qua đây tôi thấy lắm anh Mỹ đen homeless mồm to lắm, cứ ngoác ra xin tiền, chẳng thấy sang trọng gì cả! Còn đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà thì đúng, mồm em Monica Lewinsky đấy, suýt làm cho ông Tổng Clinton thân bại danh liệt đấy! Sao tôi nhìn mấy em miệng rộng như Monica, tôi cứ sờ sợ mà lại thinh thích thế nào ấy, bác ạ! Cái ấn tượng bị nuốt chửng, ở Văn Khoa, môn Văn Minh Việt Nam, cũng có đề cập tới trong truyền thống THỜ HANG ĐỘNG của dân mình! Còn ông bạn Linh của tôi thì nói mỗi lần nhìn em nào miệng rộng lại có cảm giác buồn nôn. Hỏi tại sao thế, đương sự cứ không thèm trả lời, lạ thế đấy bác ạ! Cho vào miệng em, ấy quên, miệng mình chứ, vài quả chuối hoặc vài củ gừng là hết buồn nôn ngay! Khả năng ngôn ngữ của các em tiếp viên quán cà phê Quyên trên San Jose cũng kinh lắm, bác ạ. Ai đời, giữa đông đảo "ẩm khách" mà các em cứ văng tên cái của nợ của Nam Nữ ra như giữa chốn không người. Khẩu dâm cũng là 1 nghệ thuật trời cho, các bác ạ! Nhờ các em nói chuyện "trần tục" thế mà lúc nào quán cũng đông khách. Ấy thế mà có anh vẫn điềm nhiên xem laptop, dù các em tiếp viên ăn mặc thiếu vải đi tới đi lui, mồm miệng phát ngôn vô cùng dung tục. Tài thật! Đọc những giòng này, chắc có nhiều bác trong khóa 7/68 sẽ "hạ quyết tâm" lên San Jose ngay! Bao giờ đi, cho tôi ké với nhớ! Bác ạ, khả năng nói của đám đàn ông tụi mình coi như zero. So với các bà, bọn mình nói đã dở mà lại không đúng chỗ nữa mới chết chứ! Tui nhớ hồi đó, trước khi quen bả, tui có 1 chuyện tình lâm ly lắm với 1 em tên Hồng, yêu nhau cái kiểu "gần kề lối xóm, có cô bạn thân sớm hôm lo sách đèn" í mà. Đêm đầu nằm với bả, tui cứ rên lên: "Hồng ơi!" Hậu quả là tui bị đạp thẳng cánh xuống giường, chẳng xơ múi được gì sất! Van lạy, thề thốt mãi mới yên! Có một chuyện vui về khả năng nói dài, nói dai và nói không ngưng nghỉ của các bà. Bà vợ vào bếp thấy chồng đang cầm cái đập ruồi. - Ông đang làm gì vậy? - Đập ruồi. - Có bắt được con nào không? - Hai con đực, ba con cái. - Làm sao ông biết đực cái? - Thì 2 con đực đậu trên miệng lon bia, còn 3 con cái đậu trên chiếc điện thoại! Theo các nhà khoa học và ngôn ngữ học như Durant, Lontophaisov, Bellini, Kutovothik, Kunhovochev (bạn chớ có search Google tên mấy vị này cho mất công, toàn là tên tôi bịa ra đấy), các thùy phải và trái của trung tâm thần kinh về ngôn ngữ của phái Nữ đều cùng hoạt động. Trong khi đó, ở phái Nam chúng ta, chỉ có... 1 thùy hoạt động. Lượng Protein FOXP2 (dùng để kích thích thần kinh) ở phái Nữ cũng vượt trội hơn phái Nam. Vì thế, ngay từ lúc nhỏ, các bé gái đã chứng tỏ khả năng nói hơn các bé trai. Sau này, khi đã trở thành đàn bà và làm vợ, khả năng ngôn ngữ trời cho này đã khiến cho lắm đức ông chồng vất vả. Các nhà khoa học cũng khám phá ra 1 điều là nói nhiều sẽ chóng có nếp nhăn. Họ không nhấn mạnh các vết nhăn sẽ xuất hiện ở đâu, theo tôi chắc chỉ ở trên mặt mà thôi! Các ông có vợ ham nói có thể tự an ủi về điều này. "Này, cứ nói nhiều đi, rồi mặt mũi nhăn nheo như quả trám khô cho mà coi!" Nhờ các chư liệt vị khóa 7/68 check thử với các mệnh phụ phu nhân ở nhà xem có đúng chăng? Nhớ check lúc "đời chưa trang điểm" nhé! Sau khi phát kiến này được công bố, chẳng cần phải đoán chúng ta cũng biết số bán của các mỹ phẩm làm đẹp da mặt sẽ tăng vọt! Có người phụ nữ nào tự nhận là mình nói nhiều đâu? Tôi suy nghiệm như sau, các hải nội chư quân tử xem có đúng không? Trong 2 vợ chồng, muốn biết ai "ngại" ai, cứ xem ai nói nhanh và nhiều hơn ai. Phàm giữa 2 vật thể, vật thể nào nhanh hơn thì áp đảo được vật thể kia. Dưới nước, cá mập hung dữ thế mà vẫn sợ cá heo vì cá heo bơi nhanh hơn. Trên trời, trong không chiến, máy bay nào có tốc độ nhanh hơn là chiếm thượng phong. Ở dưới đất, đàn bà nói nhanh (và dai) hơn đàn ông, nên đa số phe liền ông, chúng ta "nể" vợ là phải. Chắc chắn, có bạn sẽ cãi rằng, đôi khi con dzợ tui nó nói nhiều quá, tui la lên là nó im re, dzậy là nó cũng sợ tui chớ? Tội nghiệp ông bạn ngây thơ và quá tự tin của tôi, sự im lặng đó chỉ là tạm thời thôi bạn ơi, kẻ địch lùi 1 bước để rồi tiến lên 3 bước mà bạn không để ý đấy. Có bạn hay than thở, số tôi khổ quá chừng, gặp mụ vợ nói nhiều mà laị phản ứng nhanh nữa. Mình vừa nói 1 câu là nó đã "quạt" mình 2, 3 câu. Tui vừa hỏi: "Câu bà mới nói có phải ngụ ý nói móc họng tui hông?" , vậy mà nó đã nói sang câu khác rồi, theo hổng kịp. Tui đã nhiều lần biểu nó nói chậm lại để tui từ từ tìm hiểu xem ý nó muốn gì, vậy mà nó cứ nói ào ào, nghe điếc con ráy luôn. Lóng rày tui cũng cố tập nói lẹ để "đảm đương" với nó, mà hổng được đâu ông ơi, nói lẹ bị vấp hoài. Mà nói lẹ góa, ý nghĩ không ra kịp, nhiếu khi mình bị stuck luôn, hổng biết mình nói gì nữa, ông ạ!" Thôi, ông bạn già của tôi ơi, định mệnh đã an bài. Như kẻ hèn này đã trình bầy ở trên, ông Trời đã sinh ra như thế, bạn nên chấp nhận. Vả lại, đâu phải chỉ có bạn là đau khổ vì có bà vợ "không nói ít" đâu! Các danh nhân như Socrates, Lincohn, Tolstoi... cũng lâm vào hoàn cảnh như bạn đấy chứ! Có bà vợ nói nhiều, lắm khi lại là may mắn. Bằng chứng hùng hồn nhất, trong vụ 9/11, một ông VN bị vợ bắt ngồi uống cà phưa để nghe bà ấy nói. Vì vậy ông ta đi làm muộn buổi sáng hôm ấy nên thoát chết, thấy không? Bao nhiêu bạn ta, nhờ vợ la rầy, khuyên can mãi nên bỏ được tật nghiện thuốc lá. Nhờ vậy, họ được thơ thới thăm ông bà bằng... các bệnh khác. Vì thế, sợ vợ là chuyện của ta, chớ đừng có trách trời gần trời xa làm gì! Ngay kẻ hèn này, sau khi viết những giòng trên đây cũng nơm nớp lo sợ, không biết bả có đọc tới hông đây, chắc phải đổi mật mã quá. Ấy thế, vừa đổi mật mã xong, bả lại hỏi mật mã mới là gì, lại phải thành thật khai báo mật mã mới. Như thế thì đổi làm gì cho nó mệt, phải không các bạn? Nguyễn Giang |