Thơ Vũ Khanh
Vàng bia óng ánh. Nắng chiều rơi Nhuộm thắm ngàn thông tận cuối đồi Theo bước chân em mềm cỏ úa Lòng người vương vấn tóc mây trôi Bọt trắng dâng tràn. Cánh áo xưa Ghé thăm gác nhỏ buổi chiều mưa Em về phố vắng xôn xao lá Lưu luyến trông vời phút tiễn đưa Vụn đá long lanh. Khóe mắt cười Lung linh hoa nắng rợp tim côi Trái tim một thuở trên tay ngọc Nay dỗi hờn tôi em đánh rơi Tóc xưa em ước ngừng trôi Trăm năm vướng đọng vai người em thương Đêm nay tóc có lạ gương Có thao thức giấc canh trường nhớ mong Áo xưa còn ướp được không Muôn vàn đắm đuối đượm nồng hương yêu Cho tôi xin lại một chiều Bên em tí tách mưa đều ngoài hiên Mắt xưa hoa nắng công viên Giờ như đôi ánh sao hiền trời cao Trả cho tôi một đêm nào Bên em sánh bước đếm sao hẹn thề Em yêu xin hãy mau về Cùng anh say đắm câu thề dưới trăng Tôi đã say nhiều ai biết chăng Chén sầu mặn đắng với Thu sang Mà không chôn được dư âm cũ Đáy cốc nghiêng quay dáng dấp nàng Vũ Khanh |
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!