Nghe Bạn Mình Hát
Mộng Chiều Xuân
Sáng tác: Ngọc Bích
Tiếng hát: Ngô Bạch Yến
Người mẫu: Ngô Bạch Yến & Vũ Khanh
Mộng Chiều Xuân
Sáng tác: Ngọc Bích
Tiếng hát: Ngô Bạch Yến
Người mẫu: Ngô Bạch Yến & Vũ Khanh


Thơ Vũ Khanh
![]() Em đến thăm anh, những ngục tù Rừng xanh sông nước, chốn hoang vu Thân mai vàng võ trong mưa hạ Vóc hạc hao gầy giữa nắng thu Cầu khỉ đong đưa, dăm chiếc gẫy Cai tù soi mói, mấy thằng ngu Em về son sắt lòng chinh phụ Non nước mai đây sạch bóng thù! Vũ Khanh |
![]() Phượng vừa chớm nụ xanh xanh Ngỡ đôi mắt biếc long lanh giảng đường Vội chi nở đỏ sân trường Lả lơi đợi gió vấn vương tóc thề Lẽ nào phượng cũng say mê Một tà áo trắng đi về đơn côi Riêng tôi chừng trót yêu rồi Nên nghe thương nhớ cuối trời mênh mông Em tôi như cánh Phượng hồng Cho Ve Sầu Hạ rút lòng dệt thơ Ngân nga điệp khúc sầu mơ Gởi trao hương tóc mong chờ gió bay Em về gội tóc có hay Sợi dài sợi ngắn vương đầy thơ tôi Thơ trôi xuôi tóc ngọt môi Thơ lăn giọt nước dẫn lời về tim Lời thơ ru mộng từng đêm Ve Sầu bên cánh Phượng mềm lãng du Rong chơi hết hạ sang thu Đón mây nương gió vân du đỉnh trời Tan mơ lược giắt trâm cài Soi gương thấy lọn tóc mai rũ buồn Thơ theo dòng nước trôi tuôn Tóc chơi vơi tóc nên buồn vu vơ Những chiều buông tóc hong tơ Biết chăng nắng nhạt mây mờ vì đâu Chẳng qua vì kiếp Ve Sầu Đa mang sắc Phượng cho mầu nắng tan Mùa thu trút đổ lá vàng Em tôi cất bước sang ngang theo chồng Tiếng thơ rút tự đáy lòng Khuất chìm trong tiếng pháo hồng vu quy Vũ Khanh |
Thơ Vũ Khanh![]() Con thuyền nhỏ bồng bềnh trên sóng nước Mái chèo xuôi rừng đước ngút ngàn xa Nương áng mây lẩn tránh bóng trăng ngà Tìm bến đỗ bên nhà sàn vách lá Em đến thăm giữa khung trời hoang dã Bờ vai gầy lạnh giá đẫm sương đêm Lệ rưng rưng hoen ướt cánh môi mềm Như hoa dại sau thềm đang hé nụ Trong mắt em ánh sao trời mơ ngủ Sa xuống trần quyến rũ nỗi đam mê Cho tay vui theo dòng suối tóc thề “Anh vò rối em về ai gỡ được” Tóc thề rối đôi tay này thay lược Chải mươi lần tóc cũng mượt mây trôi Câu thề kia nay vừa ngọt đầu môi Niềm thương mến trọn đời gieo vương vấn Sông Năm Căn gió đồng pha muối mặn Đưa hương tràm về quấn quít đôi ta Sàn cây thưa lùa mát lạnh làn da Anh say giấc mơ ngà xưa dang dở Đàn cò trắng nghiêng mình nghe sóng vỗ Lũ chim rừng bỡ ngỡ phút ly bôi Con thuyền tách bến trùng khơi Ngàn lau sậy rũ ngậm ngùi xót thương Dáng em khuất nẻo mù sương Anh về láng trại sầu vương chuỗi ngày Long đong thân phận lưu đày Yêu đương nhắn gởi trời mây trao về Mắt nhung xin gói tóc thề Chờ đôi tay dại si mê thuở nào Có yêu khéo giặt yếm đào Kẻo phai mộng thắm trăng sao đêm ngà Vũ Khanh |
![]() |
Đưa em về, dốc ven đồi quạnh vắng Bóng nghiêng nghiêng dưới vạt nắng hanh vàng Tóc mây trôi theo ngọn gió Thu sang Cho anh ngỡ hoa hoàng lan thơm ngát Đưa em về, hai hàng cây chụm sát Chung lá cành đan kết chuyện tình thơ Gió thì thầm thêu dệt mộng ban sơ Bờ lau dại mong chờ say hương phấn Ngón tay em vòng cỏ khô làm nhẫn Lòng hẹn lòng mình vẫn mãi bên nhau Lũ chim non mừng chúc mối duyên đầu Líu lo hót, ngàn dâu vui tung cánh Dòng suối nhỏ bên lối mòn róc rách Ru êm êm chiều khúc diễm tình ca Thông vi vu nâng cung bậc hài hòa Cùng giai điệu đôi hồn hoa trầm lắng Đưa em về, nẻo đường xa chợt ngắn Những nỗi niềm dài vắn chẳng kịp vơi Bao yêu thương chưa kết tụ thành lời Nên hai đứa khó rời tay từ giã Tà áo em về ngõ sâu khuất ngả Bước chân anh vội vã trốn hoàng hôn Vầng thái dương dần lịm tắt trong hồn Mây chiều tím đọng buồn dâng man mác Đường em về chiều nay phương trời khác Ai đón đưa dìu dắt bước em tôi Con dốc xưa mây ngừng giữa lưng đồi Nghe sương khói bồi hồi năm tháng cũ Lối mòn ấy hai hàng cây ủ rũ Buông lá cành ảm đạm phủ chiều hoang Dòng suối kia nước lờ lững ngỡ ngàng Sao ai nỡ vội vàng thay nhẫn cỏ Vũ Khanh |
![]() |
thơ Vũ Khanh![]() Mùa Đông này nữa cách xa nhau Biển Thái Bình Dương, nửa địa cầu Denver vừa chớm vào băng giá Tuyết trắng mênh mông một nỗi sầu Bưu điện dài ra mấy quãng đường Ngọn đồi lạnh lẽo ánh tà dương Hàng cây trút lá, cành xơ xác Đợi gió Đông về đọng tuyết sương Anh đi lặng lẽ cuối chiều Đông Thương nhớ miên man nặng trĩu lòng Quê Mẹ đường về sao diệu vợi Tình em canh cánh mỏi mòn trông Lá thư ngàn dặm góc trời xa Cho khách ly hương bớt nhớ nhà Ô hay! Bão táp từ đâu đến Cuốn mất thư hồng đi rất xa Tình thư em viết gió thầm ghen Băng tuyết chừng như cũng giận hờn Nên cố vùi chôn lời yêu dấu Nhưng mộng ước đầu ai dễ quên Bao giờ mới hết gió chiều đông Cho tôi tìm lại cánh thư hồng Hay là gió biết ai kia sắp... Nên tránh cho tôi cảnh não lòng Vũ Khanh |
Vàng bia óng ánh. Nắng chiều rơi Nhuộm thắm ngàn thông tận cuối đồi Theo bước chân em mềm cỏ úa Lòng người vương vấn tóc mây trôi Bọt trắng dâng tràn. Cánh áo xưa Ghé thăm gác nhỏ buổi chiều mưa Em về phố vắng xôn xao lá Lưu luyến trông vời phút tiễn đưa Vụn đá long lanh. Khóe mắt cười Lung linh hoa nắng rợp tim côi Trái tim một thuở trên tay ngọc Nay dỗi hờn tôi em đánh rơi Tóc xưa em ước ngừng trôi Trăm năm vướng đọng vai người em thương Đêm nay tóc có lạ gương Có thao thức giấc canh trường nhớ mong Áo xưa còn ướp được không Muôn vàn đắm đuối đượm nồng hương yêu Cho tôi xin lại một chiều Bên em tí tách mưa đều ngoài hiên Mắt xưa hoa nắng công viên Giờ như đôi ánh sao hiền trời cao Trả cho tôi một đêm nào Bên em sánh bước đếm sao hẹn thề Em yêu xin hãy mau về Cùng anh say đắm câu thề dưới trăng Tôi đã say nhiều ai biết chăng Chén sầu mặn đắng với Thu sang Mà không chôn được dư âm cũ Đáy cốc nghiêng quay dáng dấp nàng Vũ Khanh |
![]() |
Em đến thăm ngày anh vừa nhập ngũ, Nắng quân trường chớm đủ cháy làn da, Bước song đôi bên em gái ngọc ngà, Mới chợt thấy dường như anh đen quá! Lòng khuê các lần đầu tiên xót dạ, Lệ u hoài hoen má phấn giai nhân. Tóc mây vương, môi e ấp thêm gần, Em thổn thức thương đời trai thế hệ. Anh bối rối bên người yêu nhắc khẽ, Khóe mi buồn nhan sắc sẽ phai mau. Trên vai anh em bẽn lẽn dựa đầu, Dấu đôi mắt bồ câu còn ngấn lệ. Nếp chinh y dù muôn ngàn dâu bể, Nước non cần, ai nệ mấy gian nguy, Tình em trao cao ngất vượt biên thùy, Là dịu ngọt những khi mình ly biệt. Từ chia tay, thành đô, anh vẫn biết, Em từng đêm tha thiết khấn nguyện sao, Cho quê hương sớm thoát cảnh binh đao, Anh trở lại Xuân nào vui chiến thắng. Đang giữa Hạ, chiều sao mau tàn nắng, Tiễn em về, áo trắng khuất Đồi Mây. Nghe bâng khuâng bao lưu luyến dâng đầy, Thầm nguyện ước một ngày em lại đến... Vũ Khanh |
![]() ![]() |
Mượn dòng nhạc Mưa Chiều Kỷ Niệm Để viết về bạn bè thuộc Khóa 7/68KQ. Mưa Chiều Kỷ Niệm Nhạc & Lời: Duy Yên & Quốc Kỳ Tiếng hát: Y Phương & Quốc Khanh PPS: Nguyễn Bảo Châu |
Nhớ ngày nào ta mới quen nhau Bao trai hùng khoác nếp chinh bào Quên sau lưng niềm nhớ nghẹn ngào Đồng lòng vui tiến bước Theo tiếng nước non vời cao Nắng tiền đồn hun đúc thân trai Mưa quân trường uốn nắn anh tài Chung đôi tay xây giấc mơ dài Ngày quê hương chiến thắng Giặc thù thôi vãng lai Quang Trung kia kiêu hùng Nha Trang đó oai phong Denver chia thu vàng Hunter chung hạ trắng Mênh mang muôn khung trời Ngọt ngào ngàn gọi mời Người người cùng một lời: Thiết tha tình đầu thôi... Nhớ về người em gái ngây thơ Đêm di hành dưới ánh sao mờ Khoe nhau xem hình bóng tôn thờ Từng chiều mưa chiến tuyến Lưu luyến dáng ai thành đô Lưới đạn thù giăng kín không gian Ai tung hoành góp hết mây ngàn Đan trao ai từng giấc mơ vàng Ngày quê hương chiến thắng Mộng Đầu Xuân chứa chan ![]() Bao nhiêu năm qua rồi Hương xưa vẫn chưa phai Đêm Không Quân quê người Đượm nồng ân tình cũ Nâng cao ly tao phùng Vườn Đào cạn rượu mừng Lòng bồi hồi nghìn trùng Giấc mơ ngày hồi hương Dẫu Sài Gòn xa khuất trong mơ Cali dù sóng nước mịt mờ Ta nghe vang dội tiếng reo hò Ngày quê hương chiến thắng Thôn xóm ấm no tự do Có một ngày mai ấy không xa Ta viên đoàn giữa chốn quê nhà Chung muôn dân vạn tiếng ca hòa Ngày quê hương chiến thắng Ngày Tự Do Ấm No Vũ Khanh |
![]() Sài Gòn ơi! Thương nhớ mấy cho vừa Trùng khơi hỡi! Hương xưa lồng lộng gió!.. V.K. |
Sương mong manh giăng nhạt nhòa đầu núi Như những lần anh cúi thấp bên vai Khói thuốc vương quấn quít tóc em dài Cho khóe mắt u hoài phai nắng Hạ Sóng cợt nhã đùa nô trên ghềnh đá Bầy hải âu vội vã cánh chao bay Lòng lâng lâng theo kỷ niệm vơi đầy Vòng tay ấm. Khép mi gầy. Tiếc nuối Ngày em đến tóc mây buông dòng suối Hàng thùy dương đắm đuối cánh môi mềm Lời thì thầm pha sóng vỗ ru êm Hồn say ngát tình em trao thề hứa Vun cát trắng kết chung tên hai đứa Bóng chiều tàn sóng quyện rã tan đi Mắt rưng rưng, lệ ngấn đọng bờ mi "Em e sợ duyên ta rồi cũng thế!" Không đâu em! Kìa Thủy Cung tráng lệ Sóng đem vào, bảo vệ giúp em thôi Để ngàn sau khi biển xẻ làm đôi Nhân gian thấy chữ thành vôi hóa thạch Từ em về Văn Khoa vui đèn sách Hàng thùy dương xơ xác vắng chim ca Đàn hải âu ngơ ngác cuối trời xa Bờ cát mịn úa tàn hoa đính ước Chiều Nha Trang một mình anh đơn bước Lơ đãng nhìn ngọn nước cuộn xa đưa Sài Gòn ơi! Thương nhớ mấy cho vừa Trùng khơi hỡi! Hương xưa lồng lộng gió Cánh buồm trắng mộng viễn du ngày đó Nay chỉ là tà áo nhỏ ngây thơ Đưa thuyền yêu xuôi gió đợi mây chờ Về cặp bến tình mơ từ muôn thuở Vũ Khanh |
![]() |
Chiều hôm ấy Sài Gòn giăng sương khói, Chẳng khác gì vùng đồi núi cao nguyên. Muôn ngựa xe xuôi ngược bỗng tịnh yên, Như tranh vẽ nhạt phai miền hư ảo. Em công viên gió vương vương tà áo, Anh cuối thềm chân chao đảo liêu xiêu. Nắng nghiêng nghiêng tô đẹp nét diễm kiều, Đang hờn dỗi vì người yêu lỗi hẹn. Nha Trang đi, từ khi xanh xanh biển, Suốt hàng giờ, sao vẫn biển xanh xanh! Em tôi cười: Mây quyện chuyến bay anh, Mình hạnh phúc, mây hờn ganh không muốn! Hai bên phố ngựa xe như nước cuốn, Cả Sài Gòn vui rộn với hồn anh. Ngày mai về chốn biển xanh, Tóc mây quyện chuyến bay anh trọn đời. Vũ Khanh |
Thơ Vũ Khanh
![]() Đặc San Xuân thơ ai trìu mến gởi, Tặng một người với bao nỗi niềm riêng. Mong lời thơ êm dịu rót vào tim, Sao vần điệu vẫn chìm trong quên lãng. Ngày Xuân Mới mai vàng hoen thuốc súng, Khắp Sài Gòn oai dũng những đoàn quân. Chiến tranh xa bất chợt ập đến gần, Khi pháo giặc giữa sân trường vang nổ. Cùng thầy cô, xếp bút nghiên sách vở, Theo nhà trường cứu trợ tận miền xa, Sống bên em từng khoảnh khắc ngọc ngà, Đời gian khổ ươm hoa lòng kết mộng. Rồi Xuân qua, Hè về trên cánh phượng, Em ra trường muôn hướng bước đường mây, Tôi Quang Trung quân ngũ đã định ngày, Giờ tạm biệt mắt em cay khói thuốc. Cành phượng đỏ em cài nghiêng mái tóc, Áo học trò che trắng góc cỏ xanh, Môi thơ ngây e ấp giấc mộng lành, Tấm ảnh nhỏ đôi dòng ghi kỷ niệm. Phút phân ly chiều vàng dâng lưu luyến, Tôi lên đường theo tiếng gọi quê hương, Mà tình riêng chan chứa mối tơ vương, Vừa chớm nở nơi sân trường tuổi ngọc. Bóng em khuất cuối sân trường. Bâng khuâng tôi nhặt phượng hồng rơi rơi. Vô tình nhặt cánh môi cười, Gói trong tà áo khi vơi khi đầy. Vơi đầy theo nhịp gió bay, Đầy vơi theo tiếng lòng này nhặt khoan. Trăm năm phượng dẫu phai tàn, Môi cười thắm mãi dặm ngàn gió sương. Vũ Khanh |
Cuộc tái ngộ thương cảm của đôi bạn trong bài nhạc Nỗi Lòng Người Đi. Nàng nay là "Sơn Nữ Người Dao" (SNND) còn anh là "Người Tù Vượt Trại" (NTVT). Vũ Khanh(NTVT –lang thang trên núi rừng Việt Bắc, hát nho nhỏ) Tôi xa Hà Nội năm em mười sáu xuân tròn đắm say, Đôi tay ngọc ngà dương gian tình ái em đong thật đầy. (SNND –thơ thẩn hái hoa rừng, ngâm khe khẽ) Núi rừng Việt Bắc sang xuân, Lòng em chạnh nhớ tình quân năm nào. Người đâu trông giống làm sao! Lẽ đâu, người ấy, ngày nào, năm xưa? Ven hồ Hoàn Kiếm chiều mưa, Rưng rưng mắt lệ tiễn đưa não nùng. Ai trông, ai giống, thưa ông? Thưa cô, cô giống bạn lòng năm xưa. Ven hồ Hoàn Kiếm chiều mưa? Lẽ đâu, người ấy năm xưa, giờ này? Bài thơ Hoa Trắng trao tay, Là bài thơ cuối cùng! Ngày Biệt Ly! Em về dấu tuổi xuân thì, Non cao rừng thẳm, mộng chi sum vầy. Bài thơ Hoa Trắng... Bài thơ Hoa Trắng còn đây, Tháng năm vương vấn lòng này khôn nguôi. Sài Gòn muôn nẻo phố vui, Tuổi xanh sầu đắng trông vời cố đô. Vườn Hồng Trắng linh hồn em mở ngỏ, Xin mời anh! Vâng! Cho phép đó anh! Hương nguyên trinh và lá hãy còn xanh, Anh có mến nét ngây thơ vụng dại? Người Yêu Dấu! Em vẫn chờ vẫn đợi... Màu thời gian nào có nghĩa gì đâu. Trong tâm tư, em vẫn nhớ lời nhau, Ngày đẹp nhất, anh về yêu Hoa Trắng. - Anh! Trời ơi! Anh của em! - Em! Em đây rồi! Hoa Trắng của anh ơi!... Mà sao em ở chốn này? Rừng thiêng nước độc, dẫy đầy hiểm nguy. Từ anh đi, quê nhà bao khói lửa, Lửa căm thù vây bủa khắp muôn dân, “Ruộng nương cải cách” mấy lần, Đấu cha, tố mẹ, trăm phần thê lương! Em xa Hà Nội, năm lên mười tám, tâm hồn đớn đau, Cha em, giặc Cộng “đưa ra tòa án, nêu gương cường hào.” Vì thù cha, liều bước đưa chân bôn đào, Lên chốn thâm sâu núi rừng, em hóa thân nên người Dao. Thù cha. Hận nước. Thương chàng. Em theo các chị vào làng Nghĩa Quân. Chúng em mỗi tháng đôi lần, Đón anh biệt kích, đưa dần về Kinh. Thế rồi một sớm bình minh, Có anh chiến sĩ bạn mình sa cơ. Đạn thù xuyên khắp phi cơ, Nhưng anh khéo đáp cuối bờ rừng xanh. Báo cho em biết tin lành, Anh cùng Khóa 7, chung ngành Không Quân. Tin xa nô nức lòng xuân, Tim em từ đấy ấm dần ước mơ... - Cũng nhờ người bạn ấy trở về kể lại, anh mới biết được rằng em đã thành Sơn Nữ Nghĩa Quân. Ngay từ đấy, anh luôn mong có dịp đi tìm kiếm em. Chính vì thế, khi biến cố năm 75 ập đến, anh quyết định ở lại trong khi bạn bè lên đường ra hạm đội. Thành ra... Thành ra... - Thành ra sao thưa anh?Anh xa Sài Gòn khi tan cuộc chiến, muôn vàn đắng cay, Như bao phận bạc, trôi theo vận nước, cam thân tù đày. Vượt trại giam Việt Bắc, anh lên nơi này, Trên chốn sơn lâm cao dầy, khoai sắn nương nhờ trời mây. Giờ đây, mái đầu kề bên nhau, Nối lời thề hôm nao, Duyên thắm đôi lòng mến trao. Hương xuân xưa, vương ngát nét môi mắt ngọt ngào, Nồng ấm trái tim hồng đào, Tình xuân xưa mãi thêm dạt dào. Hôm nay rừng già cao nguyên rộn tiếng oanh vàng hót ca, Như nâng rượu mừng Bông Hoa Đồi Núi thương anh Cộng Hòa. Rồi từ đây, cuộc sống an vui chan hòa, Bên suối mơ đêm trăng ngà, đôi lứa chung câu tình ca. Rồi từ đây, cuộc sống an vui chan hòa, Bên suối mơ đêm trăng ngà, đôi lứa chung câu tình ca. Vũ Khanh |