Mấy mươi năm về trước Em trốn học lang thang Dầm mình trong mưa lụt Ngơ ngác mắt nai vàng Cũng tình cờ chiều ấy Lái xe jeep tàng tàng Qua lối dọc, đường ngang Thẫn thờ anh ngắm nước Thấy em đi đằng trước Chân nghịch đùa đá nước Nghiêng ngả tấm lưng thon Nhấn còi xin nhường bước Nhưng em chả chiụ nghe Cứ tỉnh bơ em bước Như chả nghe thấy gì Bực mình anh rà sát Lái xe tiến ngang hàng Thò đầu anh vội quát Cho đỡ cơn tức ngang: "Này cô, chắc cô điếc Cớ sao tôi nhấn còi Cứ lặng thinh cô bước Chẳng ngoái trước, nhìn sau!" Vội vàng quay ngoắt đầu Em nhìn tôi lạ lẫm: "Ông này quả lẩm cẩm Chắc ông có vấn đề Dẫu tôi đi ngoài lề Giản đơn ông phải tránh!" Em quả là ngang ngạnh Nhưng tôi yêu mất rồi Lạ lùng từ dạo đó Tôi chả còn là tôi! Xanh Thỵ Nhạn Trắng |
|
Saturday, June 7, 2014
Em Và Tôi
Thơ & Minh họa: Xanh Thỵ Nhạn Trắng
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Lạ lùng sao được! Thật là duyên dáng, thật là dễ thương! Chả trách gì chàng phi công hào hoa Đoàn Lương lúc nào cũng yêu thương Chị, Chị Xanh Thỵ Nhạn Trắng ơi!
ReplyDeleteÁi Liên