Truyện Ngắn
Xanh Thỵ Nhạn TrắngHắn đứng yên, thập thò sau gốc cây. Hai bàn tay nắm chặt cứng. Mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi đang mặc, dù trời bên ngoài không nắng lắm. Mắt hắn dán chặt vào ngôi nhà trước mặt. Ngôi nhà bề thế, với những hàng song sắt lớn vây quanh, che chắn. Một con chó lớn nằm trên lối vào, canh gác. Không biết nó đang canh gác những gì. Nhưng hắn biết rõ, nàng đang ở trong ngôi nhà đó. Hắn đã dõi theo nàng, từ khi nàng bước chân ra khỏi nhà, đẹp tuyệt vời trong bộ váy tân thời, đưa bàn tay nõn nà lên che nghiêng trên mắt, và bước vội lên chiếc xe hơi bóng lộn vừa trờ tới. Buổi sáng, hắn đã xách cặp đi làm như lệ thường. Nhưng hắn không đến sở. Sự ghen tuông làm đầu óc hắn nẩy sinh ý nghĩ canh chừng này. Nhưng canh chừng để làm gì thì hắn chưa khẳng định được. Hắn lẩn quẩn quanh ngôi nhà của chính mình đến mỏi mệt. Mấy lần định bỏ cuộc rồi, nhưng mấy lần hắn tự an ủi “Hãy ráng lên, chỉ một chốc nữa thôi...” Hắn yêu nàng, mê đắm vì nàng. Nhưng hắn nghèo. Cuộc sống chỉ đủ nuôi nàng cơm ngày hai buổi đạm bạc. Không quà cáp, không áo váy se sua. Không có những buổi đi chơi hay tiệc tùng với bạn bè. Hắn sống khép kín với nàng. Nàng đẹp, hiền lành và ít nói. Nàng đã đến cùng hắn, như một báu vật mà trời ban phát cho kẻ đói nghèo. Hắn đã dang tay đón nhận ân sủng đó, một cách trân trọng. Và nàng cũng chả kém gì hắn. Cũng đã vất bỏ những đuổi đeo của bao chàng trai khác, để cùng xây dựng tổ ấm yêu thương cùng hắn. Nàng đã ngã người vào vòng tay hắn, ngọt ngào trao tặng hắn những gì nồng ấm, yêu thương. Hắn làm thư ký tại một công sở, lương ba cọc ba đồng. Chẳng đủ thiếu mấy cho cuộc sống, nếu không nhờ thỉnh thoảng kiếm chác được một đôi đồng vụn vặt bên ngoài lề. Những lúc đó, thỉnh thoảng, hắn cũng lăng xăng mua tặng nàng chiếc ví hay một vài cành hồng. Nàng nhận, luôn ôm chầm lấy hắn, rủ rỉ: - Thôi nhé, lần sau đừng mua quà cho em nữa. Tốn kém lắm. Nhà mình đâu có dư dả gì đâu anh... ” Những lúc đó hắn sướng tê, nhìn nàng, và vô cùng hãnh diện vì có nàng: Một nàng tiên biết chia xẻ những ngọt bùi cùng hắn. Cuộc sống cứ trầm lặng trôi đi. Nếu... ừ, nếu hôm đó hắn không dại dột đưa nàng đến tham dự một party, của một người bạn ở nước ngoài mới về thăm. Ở đó, hội ngộ những bạn bè thành đạt, những giàu sang, xa xỉ của cuộc sống. Họ tha hồ nói năng, phô trương những giàu sang, phú qúi của chính mình. Chỉ có hắn, như một con quạ đen xấu xí, lẩn hình vào đám công rực rỡ. Hắn nhìn những món nữ trang, đang đeo ở cổ của những người bạn gái, rồi cứ ước thầm "Giá nó được đặt vào cổ nàng, hẳn sẽ tôn vinh sắc đẹp nàng lên biết bao." Trong những khoảnh khắc đó, hắn mới cảm nhận căn bệnh nghèo của hắn, đã làm tổn hại nàng biết bao. Chính vì thế, hắn đã xớ rớ bên lề cuộc vui một cách tội lỗi. Không biết có ai nhận ra những xót xa trong hắn hay không? Chỉ thấy mọi người ai nấy đều thỏa thuê nhập cuộc, và ban phát những tràng cười một cách vô tội vạ. Rồi thì bạn hắn đã xuất hiện, lôi cả hắn và nàng vào vòng chơi. Những người bạn quen ngày trước, và những người bạn chưa quen, lần lượt được giới thiệu với vợ chồng hắn. Hắn bối rối, rụt rè nắm tay họ, lòng nghe đau nhói, buồn thiu. Thấy hắn lí nhí những lời ấp a ấp úng đáp trả, lũ bạn hắn càng muốn ra ơn, ban phát những lời han hỏi cùng hắn. Người nào cũng muốn tỏ ra mình hào hiệp và không phân chia giai cấp gì cả. Nhưng thực ra hắn hiểu, tất cả cũng vì nàng. Nàng đẹp. Giản đơn và nổi bật, giữa đám bạn bè áo xiêm lộng lẫy đầy màu sắc, như một bông bạch lan mát dịu giữa hỗn độn màu sắc của trăm hoa. Thanh, một người bạn giàu có, đã giới thiệu Vân, vợ hắn, với nàng. Hơi bỡ ngỡ, nhưng rồi họ chợt nhận ra nhau là bạn bè cũ, sau một khoảng thời gian dài xa cách... Nàng hồn nhiên trò chuyện, chả để ý gì đến khoảng ngăn cách giàu nghèo như hắn. Đến gần tàn tiệc, vợ chồng hắn cáo từ ra về trước. Vợ chồng Thanh đã bắt tay cười vồn vã: - Ồ, hóa ra Vân, vợ moa, cũng là bạn của vợ toa cơ đấy. Thế thì còn gì bằng. Này nói thật nhé, sao lại để bà xã ở nhà hoài thế. Kiếm một việc gì để bả làm cho vui. Ở nhà nó cùn người đi, mình nói thật lòng đấy... - Ờ mình cũng đã cố, nhưng chưa tìm được. Việc vàng kiếm khó quá... - Tưởng gì... chuyện đó để mình giúp cho... Vân, vợ Thanh đệm vào: - Nếu anh bằng lòng, cứ để chị đến làm với chúng tôi đi. Hắn ậm à, ậm ừ trong miệng, nhưng không dứt khoát nhận lời. Làm ư? Nhưng làm gì mới được? Vợ hắn học chưa hết lớp 12, bằng cấp nào có gì. Chẳng qua chỉ là xã giao, nói đưa thôi... Hắn nghĩ thế và lặng lẽ cười, rút lui. Cuộc họp mặt đã làm hắn kém vui suốt cả tuần sau đó. Hắn cứ bị ám ảnh bởi những khuôn mặt tròn quay, lịm mỡ của tụi bạn, những bị thịt nung núc đầy nữ trang sáng giới. Hắn soi gương, mặt hắn dài thọt ra, đờ đẫn. Sao hắn bất lực đến thế nhỉ? Nàng cũng ít nói hơn, trước những đăm chiêu của hắn, và thường lén nhìn hắn, với cặp mắt xa xót không lời. Rồi một hôm, đi làm về, hắn chợt thấy nàng ngồi nói chuyện cùng Vân, vợ bạn hắn. Cả hai đang tâm sự ra điều tâm đắc. Thấy hắn, Vân đon đả: - Chào anh. Anh đã đi làm về rồi đó sao? Tìm nhà anh chị thật khó. Nếu không nhờ bà cụ đầu ngõ mách hộ, chắc là chị em tôi khó mà gặp được nhau... Hắn cũng lịch sự cười đáp trả: - Ồ, sao hôm nay chị rảnh rỗi mà ghé nhà chơi thế? Chị vẫn khỏe chứ? - Vâng, em đến thăm anh chị, luôn thể hỏi ý Hoa, có bằng lòng đến phụ giúp em một tay không. Hắn đưa mắt nhìn nàng dò hỏi. Nàng cười: - Ờ, cái Vân muốn em đến làm giúp một số việc vặt ấy mà. Hắn yên lặng không đáp. Thấy thế Vân cười bã lã: - Thôi, em ngồi chơi nãy giờ cũng đã lâu. Em xin phép về vậy. Có gì anh và Hoa tính toán, rồi trả lời em sau vậy... Thế là sau đó những tranh cãi lại xảy ra giữa hắn và nàng. Nàng luôn viện dẫn ra những lý do, xét ra vô cùng chính đáng và vì gia đình: Nào là anh đi làm một mình quá vất vả, mà em thì ở nhà vô ra hoài cũng buồn. Anh để em đi làm, kiếm thêm chút đỉnh tiền, dành dụm sau này nhỡ còn có con cái nữa chứ... Hay: Dẫu gì cái Vân cũng là chỗ bạn bè thân quen ngày trước của em, nó thấy vợ chồng mình vất vả, thương tình mới tìm cách tạo điều kiện giúp đỡ đấy thôi... Cuối cùng hắn đã bùi tai mà dong tay đầu hàng vô điều kiện, trước những viện dẫn hợp lý của nàng. Thế là buổi sáng, khi hắn sửa soạn đi làm, thì nàng cũng thay xiêm áo, đến nơi làm việc như hắn. Vì chỗ làm của nàng ngược đường với chỗ làm của hắn, nên hằng ngày, nàng phải đón xe buýt ở ngã tư đầu đường để đi làm. Hắn làm việc từ sáng đến 4 giờ chiều mới về. Khoảng thời gian nghỉ trưa chỉ chừng một tiếng, vì thế, theo thói quen từ trước đến nay, hắn ở lại sở, ăn qua quýt ở những quán hàng kế cận. Buổi chiều, khi hắn về nhà, nàng đã lúi húi dọn dẹp, nấu ăn, chờ hắn về. Hắn hỏi nàng về công việc, nàng chỉ cười, trả lời qua loa: - Ờ, em làm những công việc mà cái Vân bảo làm mà thôi. Cũng chả nặng nề gì lắm đâu anh... Rồi lại nói lảng sang những chuyện khác. Thỉnh thoảng nàng lại đem về một vài áo váy, thử vô, thử ra, nói là của cái Vân cho. Cái nào hắn thấy cũng còn mới, đẹp, tân thời, lại hợp với kích cỡ của nàng. Hắn thắc mắc thì nàng lại đáp: - Của nó đấy. Anh không thấy người cái Vân cũng vừa tầm với em sao. Ối dào, áo váy của nó, sao mà nhiều thế không biết nữa. Nó cứ luôn mồm bảo em là quê quá, ăn bận gì trông lạc hậu, nhếch nhác... và quẳng cho em cả đống áo quần này đấy. Hắn yên lặng nhìn nàng không nói. Thực ra hắn cũng cảm thấy nàng ăn diện vào trông rất đẹp và quý phái. Người ta chẳng đã bảo “Có của, vấn cột cầu, ngó lâu cũng đẹp...” mà lỵ. Huống hồ nàng vốn đã đẹp. Nhưng hắn ghen. Cái ghen cứ ngấm ngầm chảy luồn âm ỉ trong dòng máu hắn, làm hắn nhói đau, tức tối. Trong hắn hình thành một con người thứ hai. Nhỏ mọn và ích kỷ. Sợ mất mát, sợ vẩn vơ... Hắn cũng không hiểu vì sao cái sợ, cái lo cứ luôn ám ảnh hắn. Cho dầu nàng vẫn là nàng của ngày nào, không đổi thay trong cung cách ăn nói, trong cách yêu chiều cùng hắn. Đôi lúc hắn cáu gắt, kiếm chuyện và nói xa gần, bóng gió cùng nàng. Nàng vẫn cười vô tội: - Ủa, anh kỳ thật. Nói những câu ghen tuông, không đâu vào đâu, trông buồn cười chưa kìa... Hắn dài mặt, bỏ đi, miệng lúng búng những lời không đâu vào đâu, mà trong bụng thì cứ anh ách, tức tối. Ừ, thì buồn cười thật, chả có gì nghiêm trọng lắm, nhưng cái máu ghen trong người hắn cứ dục dã, sôi sục, thì làm sao đây? Tại sao nàng ngày càng phởn phơ, đẹp đẽ thế? Đến hắn, người đã bao năm quen thuộc, ngắm nhìn nàng, thế mà vẫn phải sững sờ, ngây ngất thèm muốn, khi nhìn thấy nàng, trong những bộ váy cũ của cái Vân cho, huống hồ gì là người khác. Hắn bất chợt nhớ lại câu nói của thằng Vinh - bạn hắn - hồi hắn vừa quen với nàng. Hồi đó Vinh là một người luôn được mọi đứa trong bọn hắn tôn sùng, vì tài bói toán. Lúc hắn chìa tay ra để nhờ Vinh xem hộ, Vinh đã cầm tay hắn, mân mê một lúc, rồi phán một câu xanh rờn: - Dở ẹc... cái ngữ cậu sau này thế nào cũng chết vì ghen thôi! Lũ bạn hắn nghe vậy đã phá lên cười, làm hắn điên tiết, giận dỗi. Nhưng, bây giờ câu nói đó, lại chợt trở về với hắn. Quả cũng đúng thật. Hắn không sống dở, chết dở, vì ghen đây sao? Nhất là từ hôm kia đến giờ, hắn cứ bị ám ảnh, bởi lời nói của một người bạn cùng cơ quan: - Này, sáng nay tao thấy bà xã của mày, đi đâu sớm thế với cái lão giám đốc Thanh. Gớm thật, ngồi trên xe như một bà chúa... đẹp mê hồn... Và nháy nhó mắt cười. Hắn cũng giả vờ cười, thản nhiên, để đáp trả sự chòng ghẹo đáng ghét của thằng bạn. Nhưng từ lúc đó trở đi, hắn không thể nào tập trung để làm bất cứ một điều gì. Suốt buổi, hắn cứ ngong ngóng, liếc nhìn đồng hồ, đợi đến giờ về. Thế này thì quá rồi, hèn gì... hèn gì... Nhưng đến lúc gặp nàng, với nụ cười mê hồn đón chào, hắn lại ngớ người lắp bắp: - Hừ, sáng nay cô đi đâu với thằng Thanh sớm thế? Nàng tròn xoe mắt, biểu lộ sự ngạc nhiên ra mặt: - Trời! Thánh thật. Sao anh lại biết? Em đứng chờ xe buýt ở ngã tư, gặp lúc anh Thanh đưa mấy đứa nhỏ đến trường về, ngang qua thấy vậy, luôn thể cho em quá giang luôn đấy mà... Thế thì quá lắm rồi. Có lẽ “thằng đểu” lại giả vờ để tiếp cận với nàng đây. Hắn tức tối càu nhàu: - Cô liệu hồn mà giữ mình đấy... cứ tin người cho rõ nhiều vào, rồi có ngày chết không kịp ngáp cho xem... Câu nói chợt khựng lại nửa chừng ở môi hắn, khi hắn bắt gặp nàng, với hai mắt mở lớn, u buồn nhìn lên. Đôi mắt hằn chứa những phản đối không lời, những dằn dỗi cố nén. Thế là hắn lại tiu nghỉu, tảng lờ đi chỗ khác, nhưng trong lòng vẫn ấm a ấm ức. Hắn nhủ thầm: - Thôi được, để đó rồi xem. Và bắt đầu lên kế hoạch dõi theo nàng. Rồi hôm nay, hắn lại đột nhiên thấy Thanh, trờ xe đến đón nàng. Thế này thì hết chối cãi nhé. Như một cái máy, hắn lật đật vồ lấy xe máy và hối hả chạy theo đến nơi này. Hắn đã lui tới bên ngoài nhiều lần, tìm cách đột nhập, xem nàng đang làm gì bên trong đó? Nhưng cái con chó to lớn quái ác kia lại đang án ngữ trên lối vào, chờ đợi, làm người hắn nổi gai, thối chí. Rồi thì dịp may cũng đã đến với hắn. Có tiếng xe ô tô nổ máy, và một tiếng gọi lớn cất lên: - Pop, đi nào... Từ một khoảng cách không xa, hắn thấy con chó to đùng, phóng lên xe, ngồi cạnh Thanh và chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng. Ngôi nhà lại trở về với sự bình yên, dễ chịu. Thở một hơi dài, như vừa trút được một gánh nặng, hắn mon men lách nhẹ vào sân. Tai dỏng lên nghe ngóng động tĩnh. Hắn nghe có giọng nói của nàng, phát ra từ cửa sổ tầng hai của ngôi nhà. Nàng đang nói chuyện với một người nào đó thì phải. Hắn e dè đổi quặt hướng đi, khi bất chợt thấy ở chân cầu thang, một người đàn ông, với y phục chỉnh tề, đang ngồi hí hoáy tính sổ sách. Thế thì không ổn rồi, phải vào nhà bằng một lối khác vậy... Mon men lần theo khuôn viên nhà, hắn đưa mắt nhìn lên tầng 2, ước chừng khoảng cách. Cũng khá cao. Có lẽ cũng gần 5 mét chứ không ít. Nhưng mà lo gì. Hắn đã từng là tay leo trèo có tiếng mà. Hồi yêu nàng, nhiều hôm đi chơi về khuya, hắn đã nhiều lần leo vào phòng trọ của mình, ở tầng hai như thế này. Hắn chợt mỉm cười, với những kỷ niệm chợt ùa về trong tâm trí, với khuôn mặt và nụ cười khả ái của nàng. Hắn yêu nàng biết bao. Nhưng giờ đây, nàng đang làm cái quái quỷ gì ở đây, ở trên ấy? Hắn muốn biết, muốn nhìn thấy, bằng chính mắt, chính tai, chính cảm quan của hắn, để giải tỏa những dằn vặt trong lòng. Hắn đưa mắt nhìn quanh. Từ cánh cửa sổ tầng dưới, hắn có thể bám vào, men theo nó, để đu vào nhành cây đang sà sà đong đưa. Từ đó, hắn có thể với tay, bám vào cánh cửa sổ tầng hai đang mở rộng, và nhìn tổng thể vào đó, một cách dễ dàng. Mỉm cười với kế hoạch của chính mình, hắn thi hành không do dự. Chân hắn dãn ra, tay thoăn thoắt bám trụ vào mục tiêu đã dự tính. Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn, hắn đã bám được vào cánh cửa sổ tầng 2 như dự tính. Thân hình hắn tòn ten, đổ dài theo vách tường. Hắn nhướng mắt nhìn vào. Nàng đang ngồi mé ở cạnh một chiếc giường, trải drap trắng tinh. Thân hình nàng hơi chồm nghiêng, lên thân hình của một người nào đó, đang nằm trên giường. Tay nàng đang cầm lấy tay người đang nằm, và xoa nắn. Hắn không thấy mặt người đó, ngay cả phần bên dưới cũng vậy, vì tấm chăn mỏng phủ đậy lên người. Trong phòng, ngoài nàng, người đang nằm, còn có Vân - vợ Thanh - đang đi tới đi lui nói chuyện. Giọng Vân có vẻ bức bối khó chịu: - Mày nói sao? Sao lại nghỉ làm? Cái lão Quân nhà mày, lại ghen tuông vớ vẩn không đâu vào đâu nữa à? Rõ dở hơi... Sao mày không nói cho lão ta biết, mày đến đây làm gì, cho lão sáng mắt ra? - Không, tao không muốn làm cho anh ấy tự ái vì những chuyện không đâu. Anh ấy vẫn nghĩ tao làm ở văn phòng, phụ giúp sổ sách với mày, chứ đâu có biết, tao nào có làm được cái trò trống gì, ngoài công việc này. Tao nghĩ, hạnh phúc là chính, nếu cứ kéo dài tình trạng này, biết đâu lại xảy ra những chuyện không hay về sau... Có giọng nói khản đục của người nằm trên giường cất lên: - Tôi xin cô đấy, cô Hoa... hãy tiếp tục giúp tôi... Những ngày có cô đến, tôi thấy phấn chấn hẵn lên... Con Vân, thằng Thanh nhà tôi bận bịu suốt ngày... may mà có cô chăm sóc... đừng bỏ tôi mà tội nghe cô... - Đó, mày đã nghe ông cụ tao nói chưa. Cố gắng giúp cho tụi tao đi. Vấn đề ông Quân, tụi tao sẽ tìm cách, để anh ấy hiểu. Tao cũng sẽ bảo anh Thanh, đừng cho mày quá giang xe nữa. Giờ giấc đi làm ở đây, tùy mày định liệu vậy... Quân thở phào nhẹ nhõm. Bao nghi ngờ, bao khúc mắc, đã được giải bày. Nàng vẫn là của Quân. Chẳng qua, nàng không nói ra công việc làm ở đây của nàng, vì sợ Quân mặc cảm, khi biết nàng đi làm "ô sin", chăm sóc cho cha của Thanh, bạn chàng, thế thôi. Chàng thật đã tệ, đã nghi ngờ nàng... Quân nghe mỏi nhừ cả hai tay đang bíu vào cửa. Sức nặng cả con người chàng, bên dưới đôi tay, chừ như cũng nặng hơn. Quân xoay người, định đổi thế, để quay trở xuống. Tiếng động từ cánh cửa sổ vang lên, làm cả Vân và Hoa đều hướng mắt nhìn ra cửa. Điều mà cả hai đồng nhìn thấy, là hai bàn tay, bíu vào cửa và một phần đầu nhô lên. Cả hai không kìm được tiếng thét. Trong một phút vô thức, Quân quên rằng mình đang ở một độ cao gần 5 mét. Hoảng sợ, chàng đã buông thả hai tay mình, để thân hình như một cánh diều đứt dây, lao nhanh về phía bên dưới... Khi Vân và Hoa lao xuống đến nơi Quân ngã, chàng đã nằm yên trên vũng máu. Đôi mắt lờ đờ qua lại. Hoa chồm lên người chàng, kêu thất thanh qua làn nước mắt: - Anh Quân! anh Quân! Hình như chỉ chờ có vậy, Quân mở mắt nhìn nàng khá lâu. Cuối cùng chàng gắng gượng cười và với một sự cố gắng vô bờ, Quân thì thào gọi “Em Yêu” rồi nghẹo đầu, chết trên tay nàng, với một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Xanh Thỵ Nhạn Trắng |
Wednesday, June 18, 2014
Em Yêu
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!