Tuesday, December 5, 2017

Hồi Ức Về Một Người Bạn Đã Ra Đi

Anh Phan Minh Nhơn


Đoàn Lương + Xanh Thỵ Nhạn Trắng

Chỉ còn 1 tuần nữa là 49 ngày của anh Phan Minh Nhơn.   Nguyện linh hồn anh sớm siêu thoát.   Xin có đôi lời về anh, thay cho một lời tạ từ vĩnh viễn…

Tôi biết anh lần đầu tiên hôm họp mặt các anh chị em K7/68 ở San Jose, trong chuyến sang Mỹ năm rồi tại nhà anh chị Tập.  




Đó là một buổi họp mặt, mà các anh chị em ở đây, nhất là anh chị Tập, đã ưu ái dành cho vợ chồng tôi, người vừa đặt chân đến San Jose lần đầu tiên.  

Trong buổi gặp mặt đó, chồng tôi đã có dịp gặp lại các bạn hữu ở K7/68 từ hồi xa xưa.  Những câu chuyện đẩy đưa, những kỷ niệm được nhắc lại… nhưng thật sự tôi vẫn chưa có những ấn tượng gì đặc biệt về anh.  




Nói đúng hơn, ký ức lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh, đó là một con người có vẽ trầm tính, với khổ người thấp và đen.  Chỉ chừng ấy thôi.  Chia tay, mọi người về nhà của mình, riêng vợ chồng tôi được anh chị Tập ưu ái cầm chân ở lại qua đêm tại nhà anh chị.

Sáng ra, anh Tập cùng vợ chồng tôi tản bộ ra công viên ở gần nhà.  Công viên khá rộng, thoáng và nhiều ngỗng trời đi lại một cách dạn dĩ.  Khi đang dạo chơi, anh Nhơn gọi điện đến hỏi đang ở đâu, để anh cùng ra chơi…

Thế là bộ ba:Anh Tập, Anh Nhơn, chồng tôi vừa đi vừa nói chuyện rôm rã cùng nhau.  Phần tôi, chỉ là diện ăn theo, nên thi thoảng lại lang thang chớp vài tấm hình làm kỷ niệm mà thôi.  Sau chừng 2 tiếng, chúng tôi quay về, ghé nhà anh Nhơn chơi 1 lúc rồi cáo từ ra về.  

Trước khi chia tay, anh Nhơn có lấy địa chỉ nhà của con trai tôi ở Alameda và hứa sẽ ghé thăm khi thuận tiện.  

Và đúng vậy, chỉ một tuần sau đó, anh đã ghé thăm vợ chồng tôi vào một buổi đẹp trời, nói chuyện rất nhiều.   Đến xế trưa, anh có nhã ý chở chúng tôi đi chơi 1 vòng.  

Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ là anh chở chúng tôi đi loanh quanh trong vùng, nhưng không ngờ anh lại chở chúng tôi sang tận thành phố San Francisco.  




Trên đường đi, anh kể cho chúng tôi nghe rất nhiều chuyện về anh.  Lúc đó tôi mới biết rằng anh đang bị bệnh cancer, và hiện đang ở trong thời kỳ chạy chửa.  

Anh nói rằng trong một lần đi kiểm tra sức khỏe, tình cờ họ phát hiện ra anh có khối u to gần bằng viên gạch nhỏ ở trong người.  Sau một thời gian điều trị, cộng thêm với chế độ ăn uống theo phép dưỡng sinh giữ gìn, nay khối u chỉ còn nhỏ hơn nữa nắm tay .  

Anh hy vọng với chế độ ăn uống hiện nay của anh, và lối chửa trị, trong một thời gian ngắn có thể có kết quả tốt hơn nữa.  

Anh lạc quan chia xẻ những dự án trong tương lai của mình, với giọng điệu sôi nỗi và yêu đời.  Tôi nghe mà mừng cho anh.  

Đường đi đến San Francisco rất xa, ngang qua từng nơi, từng chốn, anh đều hướng dẫn tận tình.  Anh chở chúng tôi đến một nơi mà anh bảo là nên đến trước khi đi San Francisco đó là Treasure Iland.  

Đó là một hòn đảo nhỏ, có rất nhiều ngỗng trời sinh sống và đi lại.  

Khung cảnh thật đẹp, một bên là biển ngút ngàn, một bên là bến cảng với hàng hàng tàu neo đậu.  

Anh dừng xe cho chúng tôi ngắm cảnh, chớp hình lưu niệm cho chúng tôi, sau đó lại tiếp tục chở chúng tôi lên xuống trên những con đường dốc, hẹp, ngoằn nghèo khó đi để đến bến cảng lớn đầy du thuyền của San francisco, đến khu ở của giới thượng lưu ở đây sinh sống, …cuối cùng đến thăm cây cầu nỗi tiếng Golden Gate.  Anh nhiệt tình hướng dẫn chúng tôi như 1 hướng dẫn viên chuyên nghiệp, anh bảo anh biết rất rõ chốn này, cũng bởi đã có thời gian anh cùng bà xã sống và sinh hoạt trên chiếc xe dài hằng mấy năm …

Cuối cùng, khi trời bắt đầu nhá nhem, chúng tôi quay về Oakland, ghé vào dùng mì chay tại một tiệm Tàu quen thuộc của anh, thì lúc đó cũng đã tối tời.  

Một chuyến đi chơi, với những tâm tình dàn trãi khiến tôi bắt đầu có ấn tượng mới về anh.  

Một con người với bộ măt tưởng khó gần, nhưng thật ra là một con người rất thân thện, nhiệt tình và năng nổ.  

Bởi thế, mấy hôm sau, khi chị Tập nghe tôi kể lại chuyến đi lên San Francisco cùng anh, chị đã ngạc nhiên kêu lên;

-- Úi trời, anh ấy đang bệnh nặng mà dám cả gan chở anh chị đi chơi xa thế hả…Khiếp thật…

Những ngày sau đó, cho đến lúc chúng tôi quay lại Anaheim với con gái, anh thi thoảng lại ghé nhà con trai tôi nói chuyện và chở chúng tôi đi sang Oakland, đến thương xá lớn của người Tàu tham quan, đi ăn cùng chúng tôi, nói chuyện và chia xẻ biết bao điều trong cuộc sống.  

Theo như tôi biết, anh còn ôm ấp rất nhiều ước mơ chưa thực hiện được…Anh nghĩ một ngày rất gần sẽ quay về Vn để làm điều đó và còn hứa sẽ ra thăm chúng tôi tại Huế luôn thể.  

                          Chúng tôi chờ anh …Nhưng anh đã…
                                      Ra đi không nói một câu.  
                           Âm dương sầu thảm lấy đâu tương phùng?
                                       Thế là cách biệt ngàn trùng.  
                            Hồn theo gió cuốn vẫy vùng xa khơi…

Anh đã ra đi với những ước mơ dang dỡ, với cái hẹn không thực hiện được bao giờ.  Tin anh mất khiến chúng tôi cứ bàng hoàng ngẫn ngơ.  Cứ thấy lòng bần thần, khó chịu mãi hoài.  Nhiều lúc cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ hoang tưởng mà thôi.  




Hôm nay đặt chân sang lại Mỹ thăm các con, ký ức về anh lại trỗi dậy.   Đã không còn hình bóng của một người bạn thân thương.  Tôi xin ghi lại đôi dòng tưởng nhớ về anh, như một nén hương lòng cho người quá cố.  

                                  Thế là đôi ngã chia xa.  
                        Nén hương tưởng niệm để mà nhớ anh.  
                                                                                                         
Đoàn Lương + Xanh Thỵ Nhạn Trắng


No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!