Sunday, June 2, 2013

Nỗi Lòng Người Dao

Cuộc tái ngộ thương cảm của đôi bạn trong bài nhạc Nỗi Lòng Người Đi. Nàng nay là "Sơn Nữ Người Dao" (SNND) còn anh là "Người Tù Vượt Trại" (NTVT).

Vũ Khanh




(NTVT –lang thang trên núi rừng Việt Bắc, hát nho nhỏ)
Tôi xa Hà Nội năm em mười sáu xuân tròn đắm say,
Đôi tay ngọc ngà dương gian tình ái em đong thật đầy.


(SNND –thơ thẩn hái hoa rừng, ngâm khe khẽ)
Núi rừng Việt Bắc sang xuân,
Lòng em chạnh nhớ tình quân năm nào.

Người đâu trông giống làm sao!
Lẽ đâu, người ấy, ngày nào, năm xưa?
Ven hồ Hoàn Kiếm chiều mưa,
Rưng rưng mắt lệ tiễn đưa não nùng.

Ai trông, ai giống, thưa ông?
Thưa cô, cô giống bạn lòng năm xưa.

Ven hồ Hoàn Kiếm chiều mưa?
Lẽ đâu, người ấy năm xưa, giờ này?
Bài thơ Hoa Trắng trao tay,
Là bài thơ cuối cùng! Ngày Biệt Ly!
Em về dấu tuổi xuân thì,
Non cao rừng thẳm, mộng chi sum vầy.

Bài thơ Hoa Trắng...
Bài thơ Hoa Trắng còn đây,
Tháng năm vương vấn lòng này khôn nguôi.
Sài Gòn muôn nẻo phố vui,
Tuổi xanh sầu đắng trông vời cố đô.

Vườn Hồng Trắng linh hồn em mở ngỏ,
Xin mời anh! Vâng! Cho phép đó anh!
Hương nguyên trinh và lá hãy còn xanh,
Anh có mến nét ngây thơ vụng dại?

Người Yêu Dấu! Em vẫn chờ vẫn đợi...
Màu thời gian nào có nghĩa gì đâu.
Trong tâm tư, em vẫn nhớ lời nhau,
Ngày đẹp nhất, anh về yêu Hoa Trắng.

- Anh! Trời ơi! Anh của em!

- Em! Em đây rồi! Hoa Trắng của anh ơi!...

Mà sao em ở chốn này?
Rừng thiêng nước độc, dẫy đầy hiểm nguy.

Từ anh đi, quê nhà bao khói lửa,
Lửa căm thù vây bủa khắp muôn dân,
“Ruộng nương cải cách” mấy lần,
Đấu cha, tố mẹ, trăm phần thê lương!

Em xa Hà Nội, năm lên mười tám, tâm hồn đớn đau,
Cha em, giặc Cộng “đưa ra tòa án, nêu gương cường hào.”
Vì thù cha, liều bước đưa chân bôn đào,
Lên chốn thâm sâu núi rừng, em hóa thân nên người Dao.


Thù cha. Hận nước. Thương chàng.
Em theo các chị vào làng Nghĩa Quân.
Chúng em mỗi tháng đôi lần,
Đón anh biệt kích, đưa dần về Kinh.

Thế rồi một sớm bình minh,
Có anh chiến sĩ bạn mình sa cơ.
Đạn thù xuyên khắp phi cơ,
Nhưng anh khéo đáp cuối bờ rừng xanh.

Báo cho em biết tin lành,
Anh cùng Khóa 7, chung ngành Không Quân.
Tin xa nô nức lòng xuân,
Tim em từ đấy ấm dần ước mơ...

- Cũng nhờ người bạn ấy trở về kể lại, anh mới biết được rằng em đã thành Sơn Nữ Nghĩa Quân. Ngay từ đấy, anh luôn mong có dịp đi tìm kiếm em. Chính vì thế, khi biến cố năm 75 ập đến, anh quyết định ở lại trong khi bạn bè lên đường ra hạm đội. Thành ra... Thành ra...

- Thành ra sao thưa anh?

Anh xa Sài Gòn khi tan cuộc chiến, muôn vàn đắng cay,
Như bao phận bạc, trôi theo vận nước, cam thân tù đày.
Vượt trại giam Việt Bắc, anh lên nơi này,
Trên chốn sơn lâm cao dầy, khoai sắn nương nhờ trời mây.

Giờ đây, mái đầu kề bên nhau,
Nối lời thề hôm nao,
Duyên thắm đôi lòng mến trao.
Hương xuân xưa, vương ngát nét môi mắt ngọt ngào,
Nồng ấm trái tim hồng đào,
Tình xuân xưa mãi thêm dạt dào.

Hôm nay rừng già cao nguyên rộn tiếng oanh vàng hót ca,
Như nâng rượu mừng Bông Hoa Đồi Núi thương anh Cộng Hòa.
Rồi từ đây, cuộc sống an vui chan hòa,
Bên suối mơ đêm trăng ngà, đôi lứa chung câu tình ca.

Rồi từ đây, cuộc sống an vui chan hòa,
Bên suối mơ đêm trăng ngà, đôi lứa chung câu tình ca.


Vũ Khanh



6 comments:

  1. Nàng Sơn Nữ Người Dao này thật là lợi hại, đang ở núi rừng Việt Bắc thoắt một cái đã về Tây Nguyên cất nhà sàn bên suối . Bây giờ lại xuất hiện ở Bolsa nữa thì phải; hèn chi thấy hơi quen quen!
    Khâm phục tác giả vở "Thi Nhạc Kịch" độc đáo này sát đất!

    Dũng

    ReplyDelete
    Replies
    1. Dũng nhận xét rất đúng về sự lợi hại và nhanh chân của cô SNND này!

      Tôi từ Hà Nội trốn vào Sài Gòn, rồi bây giờ sang tận Little Saigon, mà lúc nào SNND cũng vẫn kè kè bên cạnh. Điều sợ hãi hơn là không biết có lúc nào Người Dao lại còn trở nên Người Kéo nữa không ta?!

      Delete
  2. Bravo anh Khanh , Vở Thi Nhạc Kịch "Nổi lòng Người Dao" này cần được đưa lên sân khấu của khóa 7/68 trong chương trình văn nghệ sắp tới đây ,chắc chắn sẽ làm chương trình thêm phần phong phú và đầy màu sắc như bài vũ Tango tuyệt vời năm nào anh chị trên sân khấu 7/68 .
    Mong các ông bà bầu "sô" 7/68 mời cho được đôi uyên ương này về trình diễn lắm thay !

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn chị Chi và các bạn đã ưa thích câu chuyện thương cảm và dài dòng này, nhưng như đã trình bày với Trưởng BTC/RU, cũng chính vì dài dòng và nhiều thương cảm, mà trở nên không hợp cho ngày vui của Khóa. Điệu ngâm thơ tự nó đã buồn, buồn hơn cả điệu nhạc, mà SNND vốn “khéo dư nước mắt khóc người . . . không quen,” nên vừa mới “nêu gương cường hào” là đã lạc cả giọng. Mãi đến lúc “Cuộc sống an vui chan hòa” mà lệ vẫn chưa hết nhạt nhòa! Đúng là không phải “nghệ sĩ,” thành ra đành chào thua vậy!

      Delete
  3. Có mời rồi đó chị Chi ơi! Nhưng tác giả nói bài này buồn và không thích hợp cho chương trình RU cần vui nhộn nên tác giả hẹn dịp khác rồi!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn HLTT đã giúp giải thích với chị Chi. Nhất là đã bỏ công tìm được bài NLNĐi thêm vào cho sáng tỏ hơn câu chuyện NLND.

      Chúc các bạn vui.

      Delete

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!