"Màn Sương Buồn" do Xanh Thỵ Nhạn Trắng vẽ với lời thơ tự minh họa: "Nến hờn chảy giọt ngắn dài, Người thương tráo trở nỡ phai tấc lòng." Nếu bảo chết là hình thức trốn chạy Thì theo em, Anh: Người đoạt giải vô song Anh kết thúc trận đấu đẹp vô cùng Trên nệm đất, trong hương nồng của gỗ Mắt nhắm nghiền, trong im lìm giấc ngủ Bỏ tương lai từng chặng đến sau lưng Tay buông xuôi, hờ hững, dẫu bao lần Em réo gọi, trong âm thầm tha thiết Anh quên hết, ra đi không tưởng tiếc Môi âm thầm khép kín những lời câm Áo anh đây, em còn nhớ vô cùng Xanh, mát dịu, những hương nồng ấp ủ Em nhớ lắm, những hôm mình gặp gỡ Giữa vô cùng trời rộng của hai ta Những bồi hồi, rung cảm, thiết tha Tạo nhịp đập chan hòa cho đôi lứa Những lúc đó, biết bao điều anh đã hứa Suốt một đời tình cảm trọn cho em Tay đan tay, những giao ước niềm tin Em bỗng thấy trời hồng trong sắc xám Thế mà hết, bỗng dưng anh lại chết Dấu hiệu nào ký kết trước đâu anh Trời đang quang, mây tối bỗng xây thành Em sờ sững, lặng nhìn anh trốn chạy Anh giỏi lắm, bây chừ anh đoạt giải Những vòng hoa thiên hạ liệm trao anh Còn phần em những đổ vỡ, tan tành Theo nước mắt, chảy âm thầm làm quà biếu Xin thành thật, không một ý đồ dè bỉu Em khen anh, người đoạt giải vô song Hãy vinh quang đón nhận lấy mộ phần Và bia đá, khắc ghi ngày đoạt giải Em thua cuộc, nhìn tháng ngày thừa thãi Chợt về đây, đày ải cả tâm linh Ngủ đi anh, với thành quả của mình Em sẽ nhớ, suốt một đời không quên được! Xanh Thỵ Nhạn Trắng |
Saturday, April 19, 2014
Trốn Chạy
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!