Phượng vừa chớm nụ xanh xanh Ngỡ đôi mắt biếc long lanh giảng đường Vội chi nở đỏ sân trường Lả lơi đợi gió vấn vương tóc thề Lẽ nào phượng cũng say mê Một tà áo trắng đi về đơn côi Riêng tôi chừng trót yêu rồi Nên nghe thương nhớ cuối trời mênh mông Em tôi như cánh Phượng hồng Cho Ve Sầu Hạ rút lòng dệt thơ Ngân nga điệp khúc sầu mơ Gởi trao hương tóc mong chờ gió bay Em về gội tóc có hay Sợi dài sợi ngắn vương đầy thơ tôi Thơ trôi xuôi tóc ngọt môi Thơ lăn giọt nước dẫn lời về tim Lời thơ ru mộng từng đêm Ve Sầu bên cánh Phượng mềm lãng du Rong chơi hết hạ sang thu Đón mây nương gió vân du đỉnh trời Tan mơ lược giắt trâm cài Soi gương thấy lọn tóc mai rũ buồn Thơ theo dòng nước trôi tuôn Tóc chơi vơi tóc nên buồn vu vơ Những chiều buông tóc hong tơ Biết chăng nắng nhạt mây mờ vì đâu Chẳng qua vì kiếp Ve Sầu Đa mang sắc Phượng cho mầu nắng tan Mùa thu trút đổ lá vàng Em tôi cất bước sang ngang theo chồng Tiếng thơ rút tự đáy lòng Khuất chìm trong tiếng pháo hồng vu quy Vũ Khanh |
Saturday, April 5, 2014
Phượng Hồng
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Bài thơ thật là dễ thương anh Khanh ơi.
ReplyDelete