Trương Hữu Trung |
|
Gặp lại anh, ừ, như manh áo rách Đã đem về em mặc cũng như không Ngựa giỏi, nài hay, cương tra đúng cách Chẳng được gì khi roi mãi cong cong Cầm chiếc roi cong lòng em tan tác Biết làm sao điều khiển thớt ngựa này Lỡ lên yên tưởng mây tuôn gió bạt Buông roi mềm buồn lắm có ai hay Ngày ấy anh đi bỏ em cô độc Nép bên song nhìn bạn gái theo chồng Em yếu mềm thả đời theo gió lốc Kim chỉ từng ngày như thế cũng xong Nuốt lệ vào tim vá thời áo lụa Ngày thẩn đêm thờ quạnh quẽ cô miên Ước phút đoàn viên ghép lành gương vỡ Ngao ngán buông xuôi cơm áo gạo tiền Anh đến chiều nay bên hè nắng lụa Em rất vui dù có được gì đâu Cũng đành thôi tiếc chi thời xưa cũ Cám ơn đời, áo rách... mát đời nhau! |
Saturday, April 4, 2015
Kim Chỉ Trả Lời
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!