Thursday, May 14, 2015

Thư Gửi Anh Trần Đình Hùng

Một buổi sáng ở Hawaii, chúng tôi nhận được tin anh đã từ giã cuộc đời nhiều phiền lụy, khổ đau nầy. Căn bệnh ung thư quái ác không còn dịp để tra tấn anh. Anh đã bứt bỏ xiềng xích của địa ngục trần gian để bay vào chốn vô cùng, nơi đang có người vợ hiền năm xưa chờ đợi anh trong vòng tay ấm áp, yêu thương.

Sau lần họp khoá vừa qua, anh Thành có cho tôi biết anh Hùng đau gan, chuẩn bị đi làm biopsy, và không lâu sau đó thấy bạn bè Nam Cali kêu gọi đóng góp giúp đỡ anh.

Thật sự chúng tôi cũng như vài bạn bè khác không biết rõ tình trạng bệnh anh ra sao. Sau đó Yến (chị Vũ Văn Khanh) bạn thân hơn 40 năm với tôi, cho hay anh đang làm chemotherapy, nhưng bệnh anh vào thời kỳ cuối cần phải thay gan, và đã bị bệnh viện từ chối. Chúng tôi thật bàng hoàng và thật đắng lòng khi xem video các bạn làm Birthday cho anh, bởi chúng tôi ngầm hiểu đó là buổi tiệc các bạn tiễn đưa anh lần cuối.


Hình ảnh sinh nhật cuối của anh Hùng

Qua những cảm nghĩ bạn bè viết về anh, một lần nữa xác định cái nhìn đầu tiên của tôi không sai. Anh có một nhân cách cao đẹp và một tình bằng hữu quý báu, thảo nào bạn bè thân tình đều ưu ái và dành cho anh một cảm tình thật nồng hậu.

Rất tiếc anh Thành không có duyên để được là bạn thân với anh. Cùng nhập ngũ một khoá, sau vài tháng huấn luyện ở quân trường rồi chia tay nhau mỗi người một chuyên ngành, nhưng trong lòng mỗi người đều có riêng một kỷ niệm về nhau. Đôi ba năm họp khoá một lần chỉ đủ thời gian để nhắc nhớ chuyện xưa. Cảm động nhất là kỳ họp khoá 40 năm, các anh từ bốn phương trời bay về Cali. Bốn mươi năm vật đổi sao dời, gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi. Các anh ôm nhau, có người khóc, có người ôm bạn mừng rỡ "Mầy đó hả, khỏe không, ờ ờ mầy tên gì tao quên rồi!!!!!!"

Anh đã dành đi trước, để lại bao tiếc nhớ của bạn bè. Thôi anh đi bình an, anh Hùng nhé.

Vợ chồng Thành Thọ

1 comment:

  1. Ông Hùng

    Tôi không biết khi ông oe oe khóc chào đời đã có bao nhiêu người xoa tay cười khoái chí
    Nhưng tôi biết chắc lúc này khi ông khoái chí cười toe bước lên chuyến tàu trở về thì bao nhiêu người rơi lệ, ngậm ngùi tiễn biệt.

    ReplyDelete

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!