Chỉ chậm một giây, Chưa đầy một phút, Có thể em đã mất anh. Như hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp gỡ... Anh sẽ rời xa... Để lại em ngập tràn bối rối. Đứng dõi mắt nhìn tiếc nuối. Em sẽ thấy bàn tay anh lạnh cóng. Cái lồng ngực rụi tàn sức sống. Đôi mắt hoài nhắm mãi giấc ngàn thu. Thế giới này sẽ quả thật âm u. Giữa mong manh của ngàn cân treo sợi tóc. Giữa những dòng nước mắt của các con đang khóc. Em cố giữ, không quỵ mình khóc lóc. Quyết giựt giành sự sống lại của anh. Người ta bảo rằng: quá mong manh. 90% có thể là không còn hy vọng. Nhưng với em, chỉ 1% cũng có thể làm đảo lộn. Dựt anh về với Thần Chết kéo lôi... Đời đã thắp cho em lại một nụ cười. Cho em thấy lại được mầm tươi của sự sống. Khi y học đã lấn sân ngang dọc. Can thiệp vào để anh sống lại cùng em. Mọi người ai cũng bảo anh mạng quá to. Khi phải 2 lần kích tim khi mổ. Khi mạch máu đứt rời, máu tuôn lỗ chỗ. Nhưng cuối cùng vẫn kết nối được cùng nhau. Em thì nghĩ mình sống chết vẫn tâm đầu. Em chưa chết, làm sao anh chết được??? Bản giao ước ngày xưa cùng Diêm Chúa. Có lẽ nào ông lại nỡ lãng quên??? Qua giai đoạn này, em mới thấy quá hên. Và nhận định cái gì cần cho cuộc sống. Em hiểu rõ, anh chính là biển rộng. Cho thuyền em nương náu suốt cả đời... Xanh Thỵ Nhạn Trắng19/11/2015 |
Thursday, November 19, 2015
Bài Thơ Cho Anh
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Nhờ mày đã đọc thơ tao,
ReplyDeleteKhông bốc điện thoại, trời cao đầu hàng.
Ông Trời, ổng gọi hai lần,
Nhất quyết không bốc, nãn lòng ổng tha,
Các bạn khóa 7 nhớ nghe,
Điện thoại lạ gọi, nín khe qua cầu