Biển cuồng dậy sóng Trời bỗng nhạt nhòa Khi em theo anh trên chiếc băng ca vào cấp cứu. Nắm chặt bàn tay anh lạnh cóng Em nhìn anh chẳng biết sẽ thế nào? Khuôn mặt anh trắng bệch, xanh xao. Hơi thở yếu, tưởng chừng như không có. Anh nhắm mắt như người lơ mơ ngủ Để thế giới buồn, ủ rũ theo anh. Cuộc sống anh chừ quả thật mong manh Khi hít thở phải cần oxy trợ giúp Một chút rung nhẹ của xe, cũng làm em hồi hộp Cứ sợ rằng, em sẽ vĩnh viễn mất anh Trời mùa thu lá khẽ rớt khỏi cành Khi mạch sống bị biến hình, gián đoạn Trong tiềm thức mơ hồ em vẫn choáng Bởi bao điều không tưởng đến với anh Ôi, cuộc sống này quả thật mong manh Khi thi thoảng nó như ngàn cân treo sợi tóc. Mấy phút trước, anh còn nói cười, trêu chọc Thế mà giờ, lại bất động thế này Em nguyện cầu, tay nắm chặt lấy bàn tay Mong có thể chuyển giao luồng sinh khí Đập rộn ràng sang thẳng trái tim anh Anh mở mắt, rồi khẽ nói thật nhanh: "Anh không chết, em cũng đừng lo sợ!" Thế giới chợt yên bình qua những lời nói đó Tiếp cho em nguồn hy vọng chợt dâng trào. Anh hỡi anh, em biết phải làm sao? Khi em vốn chỉ là cây tầm gửi! Sống bám mình vào thân chủ là anh. Hãy vì em , hãy cố sống nghe anh. Để giao hòa hai trái tim mình cùng đập. Để giao ước ngày xưa thành sự thật. Sống bên nhau cho đến tận cuối đời... Xanh Thỵ Nhạn Trắng19/11/2015 |
Monday, November 23, 2015
Nguyện Cầu
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Bài thơ xuất phát từ đáy lòng thật cảm động!
ReplyDeleteBài thơ thật cảm động,mong anh Đoàn Lương sớm bình phục với hy vọng anh em mình sẽ gặp lại nhau những lần reunion tới...
DeleteChỉ có người trong cuộc mới có thể làm được bài thơ này.
ReplyDeletetdp
Cám ơn các anh nhiều .
ReplyDeleteCám ơn các anh nhiều
ReplyDelete