Thursday, May 14, 2015

Viết Về Một Người Bạn Của Chồng

VÀI DÒNG CHÂN TÌNH VỀ ANH TRẦN ĐÌNH HÙNG


Xanh Thỵ Nhạn Trắng

Viết về một người bạn của chồng là một điều không dễ. Nhưng cái hình ảnh ấn tượng của anh Hùng một ngày nào đó, khi 2 vợ chồng tôi đặt chân đến Mỹ, lần đầu gặp bạn bè cũ của chồng, cứ làm tôi thấy buồn và nao lòng, khi nghe tin anh mất.

Tôi còn nhớ hôm đó, anh em trong Phi đoàn Bắc Đẩu có cuộc gặp mặt ở tại nhà anh chị Nguyễn Đức.

Nhận được lời mời từ các anh chị, nhưng chân ướt chân ráo vừa đến Mỹ, vợ chồng tôi hoàn toàn mù tịt về đường xá và bạn bè. May thay lúc đó anh Hùng gọi điện đến, hẹn chúng tôi ngày mai sẽ đến đón đi cùng.

Cùng đi chung xe hôm đó có anh Hưng, người cùng phi đoàn 118, vừa mới sang định cư ở Mỹ không lâu.

Chuyến đi hôm đó khá dài, gần cả tiếng mới đến nơi. Trên từng chặng đường đi, tôi lơ ngơ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, như một người rừng về thành phố. Cuộc sống quả là tụi tôi bị chậm bước mất rồi.

Bên tai tôi, vẫn tiếng nói cười của anh, trao đổi với anh Hưng và chồng tôi, về từng người bạn vừa được nhắc đến.

Dọc đường, chúng tôi dừng chân ở trạm nghỉ để xả nước và chớp vài bức ảnh chung cùng.

Anh có nụ cười thật cởi mở và ấm cúng. Điều đó khiến chúng tôi thấy cái khoảng cách bè bạn bao ngày xa cách bị xóa bỏ.

Tan tiệc anh lại chở chúng tôi về khi trời nhá nhem tối. Ánh đèn chói lòa trong đêm, trên đường cao tốc, làm tôi thấy rộn ràng nhưng cũng hơi lo sợ, vì xe cộ ở đây sao mà lắm thế, và lại lao đi vùn vụt đến chóng mặt. Nhưng nhìn thái độ điềm tĩnh, vững chải của anh sau tay lái, tôi lại cảm thấy yên tâm.

Những lần sau đó, chúng tôi lại được gặp anh ở những buổi tiệc sinh nhật hằng tháng của K7/68 và cũng đã có dịp đón anh cùng các bạn tại nhà con gái của chúng tôi.

Qua cách nói chuyện của những người xung quanh, tôi biết anh là một người rất nhiệt tình với bạn bè. Những ai cần gì trong khả năng có thể giúp được, anh không bao giờ từ chối. Bạn bè tỏ ra rất quý mến anh, ngay cả vợ chồng tôi cũng thế.

Có lần tôi đã tròn mắt nghe anh kể chuyện anh chở phái đoàn bên hội Thánh đi xuyên bang, hay đi thăm chơi ở Las Vegas nữa kìa...

Chồng tôi luôn khen anh và bảo “Anh Hùng có sức khỏe thật tốt, lại tính rất dễ thương..."

Chúng tôi chia tay anh, về lại Việt Nam, thì tháng 3 vừa rồi, tình cờ xem được video “Sinh Nhật của anh Trần Đình Hùng” tổ chức trước khi anh mất, do anh Hoàng Khai Nhan gửi về chia xẻ. Theo cách mà vợ chồng tôi thấy, thì có lẽ anh bị bệnh đã rất nặng, người sút giảm và xanh xao hơn trước rất nhiều. Vợ chồng tôi đã rất xúc động vì cái video này.



Hình ảnh sinh nhật cuối của anh Hùng

Tôi mừng là các anh chị em đã quan tâm và đứng ra tổ chức buổi tiệc này với tất cả tình thân thương, quan tâm của bạn bè dành cho nhau và tôi nghĩ trước khi mất, cái tình cảm mà các anh chị đã dành cho anh ấy, cũng đã làm anh ấy mãn nguyện lắm rồi.

Hơn ai hết, có lẽ anh cũng đã linh cảm được ngày ra đi của anh cũng không còn xa mấy, bởi thế anh đã chảy nước mắt và rất nghẹn ngào không nói nên lời, dù đã được anh em động viên và chọc phá để cười.

Vợ chồng tôi đã hy vọng trong Reunion 47 sắp đến này, sẽ được thấy anh là Trưởng Ban Tổ Chức Danh Dự, trong reunion sẽ tổ chức vào tháng 9 sắp đến, như các anh chị em đã đề nghị trong video sinh nhật của anh...

Nhưng ai ngờ được... Bây giờ anh đã ra đi... Đã là 1 ngọn nến được thêm vào trong bàn thờ tưởng nhớ, của các anh chị K7/68 trong đại hội sắp tới...

Đời người ai cũng một lần phải phủi tay rời xa cuộc sống... Nhưng ra đi, mà vẫn để lại sự luyến tiếc và nhớ nhung khắc đậm trong lòng người khác, quả là không dễ.

Anh đã sống chan hòa với bạn bè và giờ anh có quyền được mọi người luyến thương...

Rồi cũng có ngày mọi người sẽ gặp lại nhau, cùng ôn lại chuyện xưa cũ thôi anh nhỉ?

Vĩnh biệt anh! Vợ chồng em chúc anh lên đường thanh thản...

Xanh Thỵ Nhạn Trắng

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!