Friday, June 7, 2013

Lập Rỗ, Kẻ Gai Góc Của Khóa 7

Chuyện tản mạn

Nguyễn Giang


Lập Rỗ by Hoàng Khai Nhan, on Flickr

Lập rỗ có lẽ là một nhân vật có cá tính nhất của khóa 7/68. Vì có cá tính nên kẻ thương thì ít mà kẻ ghét thì nhiều.

Có lần tôi nói điều này với Lamro (nickname của Lập), đương sự trả lời tỉnh bơ: "Mấy thằng nhà quê như bọn thằng X... mà ghét mình thì mình càng thích, đỡ phải nói chuyện với mấy thằng... lớp ba trường làng ấy. Chúng nó thương mình thì mình có thêm được sợi lông chân nào đâu, mà ghét mình thì mình cũng đâu có mất sợi lông chân nào đâu mà Giang phải thắc mắc?"

Tôi còn nhớ, hồi mới vào Quang Trung, lần cho thăm viếng đầu tiên, bà cụ tôi và ông anh cả (tên Hiền, có xuất hiện trong RU-44 năm ngoái, hát bài Áo Lụa Hà Đông, các bạn trong ban Văn Nghệ Khóa 7/68 có lẽ đều biết) lên thăm. Ông anh tôi hồi đó là một tay ăn chơi có hạng, là một vũ công trong ban vũ Anh Thư gồm 3 người: Mạnh Hiền, Trọng Tín và Anh Thư, chuyên múa các vũ khúc như Hận Đồ Bàn, Sáng Rừng, v.v... (bà Anh Thư sau này chuyên đóng kịch). Có lẽ cùng ở trong đoàn Thanh Niên Dũng hay Thanh Niên Trừ Gian (do Nguyễn Cao Kỳ thành lập?), hoặc đã từng quen biết nhau ở chốn ăn chơi nên Lập nhận ra ông anh tôi và chào hỏi ngay. Ông anh tôi thừa biết Lập rỗ từng trải hơn tôi, bèn nhờ cậy Lập một điều mà Lập khó có thể từ chối: "Này, em nhớ take care cho thằng em tôi nhé. Nó còn ngây thơ lắm!!!". Dưới mắt ông anh tôi và bà cụ, tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi. Chàng Lập Rỗ nhận nhiệm vụ cao đẹp này ngay. Thế là, từ ngày ấy, Lập Rỗ nhà ta tự thấy có bổn phận phải che chở cho "thằng em bé bỏng" là kẻ hèn này!

Quả thật, hồi đó chúng tôi chưa từng vào đời. Hầu hết còn ăn bám gia đình để học hành và... rong chơi. Kinh nghiệm ăn chơi cũng chỉ gồm những lần đi "bal de famille," số lần vào vũ trường có thể đếm trên đầu ngón tay, vài ba mối tình lãng mạn "platonique" thì có gì mà đáng nói! So với Lập quả là một khoảng cách khá xa. Với các bạn chân chỉ hạt bột như Lân, Phú, Hữu... thì khoảng cách đó còn xa hơn; như Thiên Đường và Địa Ngục, như Đông và Tây, như Hồi giáo và Thiên Chúa giáo, như còn trinh và mất trinh, như Khổng Tử và Hugh Hefner vua Playboy, như Obama và Bin Laden, như Mỹ trắng và Mỹ đen, như Mai thúy Vân và Như Loan, như Kỳ và Thiệu, như tui và... dzợ tui vậy! (Lạy thánh mớ bái, xin cầu nguyện cho bà xã tôi đừng để mắt đến những giòng này!)

Khi vào lính, tôi lại đi cùng với Nguyễn mộng Lân (sau này là Đại úy Phòng Nhân Viên ở Cần Thơ). Bác Lân ít nói, chả biết ăn chơi là gì, chỉ lấy việc tập tạ làm thú vui. Chàng tuy to khỏe, nhưng hiền khô, lúc nào cũng khuyên tôi: "Giang ạ, tránh voi chẳng xấu mặt nào, ông phải nhịn nhục kẻ khác chứ, gây gỗ với tụi nó làm chi!". Bác Lân lại thường đến chơi nhà tôi nên hay được bà cụ tôi nhắn nhủ: "Cháu ạ, thằng Giang nó ngang bướng lắm, bác bảo không được. Cháu cố mà khuyên bảo nó sống hòa thuận với anh em cho bác nhé!".

Được bà cụ tôi long trọng giao phó "mission impossible" này, nên bác Lân càng hứng thú khuyên nhủ tôi tợn! Tôi cũng khá sai lầm khi tự nhủ mình hàng ngày: "Giang ạ, vào lính là vào một đời sống mới, mày phải bớt gai góc đi, ai cứ gây chuyện với mày thì phải cố nhịn nhục và quên đi. Mày phải nghe lời bà cụ mình khuyên 'một sự nhịn là chín sự lành', cố trở thành một con người hiền lành đi nhé!". Trong cái đầu óc thô thiển của tôi hồi đó, tôi tự cho mình là một tay ăn chơi lẫy lừng, bây giờ vào quân đội để trui rèn thành người mẫu mực, giống như một nhân vật của Mai Thảo trong cuốn truyện Khi Mùa Mưa Tới đã giã từ quá khứ để đi... lấy vợ (đâu có biết rằng Quân đội mới chính là môi trường của bao thói hư tật xấu).

Như các bạn đã biết, trong quân trường, các vụ đụng chạm khó tránh khỏi giữa các cá nhân, cũng như giữa các băng nhóm với nhau. Có những băng có tới 5, 6 thành viên nên có uy thế lắm, nhất là lại có thành viên trông to con, có võ Karate, Nhu đạo hay Thiếu Lâm chẳng hạn. Băng của kẻ hèn này thì chỉ có 2 mạng, tôi và Lân, 1 mạng thì đã chủ trương đầu hàng ngay trước khi xung đột xẩy ra, còn lại mình tôi thì lại bị mạng này đem thuyết chủ hòa chủ bại ra thuyết phục, thế mới chán mớ đời cơ chứ! Nhiều lần, kẻ hèn này bị chửi vô lý, hoặc bị nói xéo, định "quạt chả chó" lại thì bị bạn Lân ngăn cản (hoặc khuyên nhủ!!). Tính của tôi không phải là tính nhẫn nhục, bởi thế cứ phải nhịn thì ấm ức lắm, lúc nào cũng cảm thấy như có gì đè nặng trong lòng, giống như sau này phải sống dưới chế độ Cộng Sản vậy.

Nhiều đêm, vắt tay lên trán nghĩ đến những lời của kẻ trong Trung Đội bỉ thử mình mà ứa gan. Tại sao tôi phải ép mình vào khuôn khổ chỉ vì lời hứa với bà cụ thân sinh tôi là sẽ sống nhẫn nhục? (Tôi còn nhớ, ở các gia đình gia giáo của Việt Nam, hễ có đánh lộn giũa con mình và con hàng xóm, dù con mình bị đánh trước, thể nào các cụ cũng lôi con mình về nhà để "tẩn" trước đã. Điều này làm cho con mình càng ngày càng trở nên hèn nhát mà các cụ chẳng hay). Tại sao tôi không thể nói ý nghĩ của tôi về một kẻ nào? Tại sao tôi không thể "phản pháo" khi có kẻ cố tình gây sự với mình? Vì sao, vì sao và vì sao? Tuyệt đối đây không phải cái kiểu "Vì Sao" lẩm cà lẩm cẩm như nhà anh thi sĩ DTL cứ hay thắc mắc với người yêu "Vì sao tay anh lạnh, vì sao chân anh run, vì sao chân không vững". Mẹ kiếp, quạng cho lắm vào thì lạnh, run, đi không vững chứ làm sao nữa! Mấy anh thi sỡi này lờ quờ đếch chịu được!!!

Đem tâm sự này thổ lộ với Lập, hắn gắt lên với tôi: "Sao ông cứ cố sống trái bản tính của mình làm gì? Mấy thằng "nhà mùa" đó chỉ đáng xách dép cho Giang, việc gì phải nhịn chúng nó? Ông biết đánh bốc, ông già ông là bốc xơ, ông sợ gì chúng nó? Ông cứ cho tôi biết thằng nào chửi ông, nó sẽ khốn nạn với tôi ngay!". Thế là, mấy ông bạn gây gỗ với tôi, sáng hôm sau được hân hạnh biết ngay mình... thiêu thiếu một món gì!!!

Từ đó, tôi tìm ra chân lý "chói trong tim", như boác Hồ khám phá ra cái chân lý chết tiệt của Các Mác. Đó là lối sống theo bản tính của mình, thấy thằng nào cà chớn cứ chửi toáng lên hoặc nói đểu, nói móc cho sướng miệng, làm gì nhau? Tên nào mình không ưa thì mình lộ ngay ra nét mặt, cóc cần ề à xã giao, xuề xòa giả tạo làm gì cho nó bực cái... cửa mình! Tôi cứ thế mà theo đúng như thi sĩ Phùng Quán trong bài thơ Lời Mẹ Dặn: "Yêu ai cứ bảo là yêu, ghét ai cứ bảo là ghét. Dù ai cho ăn xúc cù là Nhật Bổn, cũng không nói yêu thành ghét. Dù ai cầm dao phay dọa thiến, cũng không nói ghét thành yêu!". Cụ Phùng Quán ơi, dưới suối vàng xin cụ tha lỗi cho kẻ hậu sinh này đã "chế" thơ của ngài, cụ nhé!!

Tôi bèn xa cách bạn Lân củ mỉ củ mì của tôi ngay và trở thành một "cảm tình viên" của Băng Royal. Từ đó, tôi thoải mái vô cùng. Cái cảm tưởng có điều gì đè nặng trong lòng không còn nữa! Tôi như chim xổ lồng, bay thênh thang trong vòm trời của mình. Tôi chẳng còn phải tìm cách lấy lòng ai, tôi chẳng còn phải quan tâm đến lời phê bình của kẻ nào cả. Một số kẻ coi mình như hủi, không dám hoặc không muốn gây sự cãi nhau với kẻ hèn này nữa. Vì cái tính xấc xược, tôi mất đi một số bạn có tính hiền lành hoặc dễ quê. Nhưng tôi bất cần! Lối sống và bản tính này khiến tôi rất nhục nhằn trong quân đội (bị hủy khóa đi Mỹ học Chuyển Vận, bị nhốt tù với 18 ngày trọng cấm do một anh Tướng có tính đố kỵ phạt, là người duy nhất trong khóa mang chỉ số Hướng Nghiệp (99) cho đến ngày tan hàng, hồ sơ Quân Bạ "được" ghi là: Sĩ Quan vô tư cách, vô kỷ luật, đề nghị cấm giữ 1 chức vụ nào...). Nhưng tôi bất cần, con "chim" nào, ấy quên, con tim nào cũng có lý do của nó, phải không các bạn?

Sự hồi sinh của cá tính tôi đã được áp dụng khi tôi được ra Nha Trang để học Anh Văn chờ ngày đi Mỹ. Các bạn còn nhớ Hùng Tầu không?. Anh chàng này làm nhiều trò nhục quốc thể lắm, đám anh em cùng khóa học Anh Văn cũng phải ngượng lây!. Nếu nói rằng hắn làm nhục quốc thể thì cũng không đúng, vì hắn luôn tuyên bố: "Ngộ hổng phải là người Việt Nam". Như vậy, quốc thể của mình đâu phải là quốc thể của hắn?. Thế là, một ngày đẹp trời, sau khi giờ học vừa kết thúc, tôi lẳng lặng ra đóng các cửa sổ, cửa cái của phòng học lại. Trước khi anh em có thể đoán được chuyện gì sẽ xẩy ra, tôi đã chận Hùng Tầu lại, tuyên bố lý do ngắn và gọn: "Tao uýnh mày hôm nay vì mày làm nhục chúng tao!". Một quả uppercut được đưa ra, sau đó là 1 cú direct như trời giáng vào mặt. Màn hành hung này đã chấm dứt được những câu nói vô ý thức của đương sự, từ đó về sau.

Lập Rỗ nhà ta có lối nói chuyện rất có duyên. Mắt hơi lé, mặt hơi rỗ, nói lại cà lăm nhưng rất ứng biến. Hễ Lập mở mồm ra là đã buồn cười. Thường trong các màn cãi nhau, chẳng ai cãi lại nổi bạn ta, vì chỉ lắng nghe bạn ta nói cà lăm xong là đã đủ mệt, còn hơi sức đâu mà cãi lộn nữa! Vả lại, nhìn đương sự chửi mình mà lại cứ tưởng chửi... người bên cạnh. Tôi nhớ, có lần ở Thủ Đức, buổi tối ở trong phòng, có kẻ uất ức la lên: "Cái thằng Giang, lúc nào cũng coi mình là cái rốn của vũ trụ!" Tôi chưa kịp phản công lại thì Lập Rỗ đã phản pháo ngay: "Ừ , nó... nó là cái... rốn... rốn của vũ trụ còn mày chỉ là hạt, hạt, hạt cát của vũ trụ mà thôi!" Thế là cả phòng cười ầm lên. Ông bạn chỉ trích tôi bèn im miệng.

Gọi Lập là "Bắc Kỳ Đểu" thì cũng không có gì là ngoa ngôn. Với lối diễu cợt độc đáo, với ngôn ngữ đáp trả nhanh nhẹn, Lập trêu chọc rất nhiều người. Đối tượng của Lập là những người hiền lành song luôn thủ thế, những kẻ thích khoe khoang, những anh chàng lập dị. Ông bạn Lân của tôi cũng là đối tượng trêu chọc của Lập cả tháng trời. Tối nào cũng vậy, khi trở về phòng muộn là Lâp liền ông ổng: "Ông công chức ơi, giờ này ông đã đánh răng, xúc miệng, rửa chân, uống sữa đi ngủ chưa? Sao ông không ra ngoài làm công chức mà vào Không Quân làm gì cho nó ế người ra hả ông?". Vì bản tính hiền hòa, và cũng vì thân cô thế cô, ngại đụng chạm với Băng Royal, nên Lân hoàn toàn không có phản ứng nào cả. Tội nghiệp cho bạn mình, tôi phải nói với Lập: "Sao ông ác thế, Lân nó có trêu chọc gì ông đâu mà sao ông chọc quê hắn mãi thế!". Lập trả lời: "Nhưng mình không ưa mấy anh chàng như vậy!". Tuy nhiên, sau đó, cái điệp khúc mỗi tối này được kết thúc. Nhưng sự trêu chọc của Lập cũng tùy vào đối tượng. Có kẻ Lập không dám trêu, dù chỉ 1 câu, như Trần vĩnh Vân (đã chết) chẳng hạn, có lẽ vì cùng là dân chơi chăng?.

Thật ra, bạn Lập nhà ta cũng có những lúc rất "ưu thời mẫn thế". Có một dạo, anh em thấy Lập chịu khó lấy điểm với một vài cán bộ coi Đại Đội KQ của tụi mình, như săn sóc cán bộ tận tình, mắc màn cho cán bộ... Điều này khiến Băng Royal lấy làm đề tài công kích chàng hàng đêm. Chàng phải phân trần với tôi: "Mẹ kiếp, nó dọa cho mình ra Trung Sĩ, mình phải uyển chuyển chứ, Hàn Tín mà còn phải lòn trôn cưa mà!"

Lập Rỗ của chúng ta, dù lắp bắp cà lăm, ấy thế mà lại là 1 tay tán gái sừng sỏ, có "ba tăng" tán gái đàng hoàng!. Cô em gái của tôi, kỳ lên thăm tôi ở Thủ Đức, mặc chiếc áo dài vàng. Gặp cô em tôi, Lập nói ngay: "Em mặc chiếc áo vàng làm anh nhớ tới Nguyên Sa". Sau đó, Lập nhà ta đọc luôn 4 câu thơ của Nguyên Sa:

"Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc,
áo nàng xanh anh mến lá sân trường.
Sợ thư tình chưa đủ nghĩa yêu đương,
anh pha mực cho vừa mầu áo tím!
"

Đến bây giờ, thỉnh thoảng cô em tôi còn nhắc đến câu nói này của Lập và khen nức khen nở tài tán gái của bạn anh mình. Cô bồ của tôi hồi đó, Loan, làm caissiere ở Đêm Màu Hồng, cũng "tự thú trước bình minh" với tôi: "Nếu không quen anh trước, gặp anh Lập, chắc em cũng bị lôi cuốn vì anh ấy quá!".

Nghe nói, hồi qua Mỹ để học Anh Văn, Lập bị rớt Test Anh Ngữ nên phải về nước. Ấy thế mà ngày chàng lên phi cơ về VN, cũng có vài em WAF( Woman Air Force ) đi tiễn đưa, khóc lóc như mưa mới chết chứ. Anh em cùng học cứ thắc mắc: "Quái, thằng Lập, mồm lắp bắp tiếng Mẽo không ra hồn mà sao cua được mấy em Mỹ này nhỉ? Nó dùng tiếng gì để giao tiếp với mấy 'ghế' Mẽo kia? Body language chăng?"

Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi và Lập là lần vượt rào trốn trại ở Thủ Đức. Về tới nhà Lập ở gần Viện Hóa Đạo, tôi thay bộ đồ xi vin của Lập để về nhà. Lập hẹn tôi ra Pagode. Đến nơi, tôi thấy chàng đang ngồi với cả 5, 6 em cava chung quanh. Kẻ hèn này được hắn giới thiệu với các em: "Đây là người đàn ông trong sạch nhất cõi đời mà anh được biết."

Hồi đó, tôi làm gì đã quen được với em ca va nào. Là sinh viên, tiền đâu mà cặp với mấy em ca va. Bố khỉ! Hành trang tình ái của chàng chỉ có những mối tình lỉnh kỉnh, kiểu thư hồng thư tím lẩm cẩm với lời văn bắt chước Mai Thảo và Nguyễn thị Hoàng, đại loại chàng thì: "Giang nhớ Vân quay quắt trong nỗi đau tình ái, Giang có còn là Giang không trong những rã rời". Nàng thì: "Vân yêu Giang hơn cả bản thân và bản ngã. Từ lâu, Vân vẫn tư duy tình yêu như là biểu tượng của tri thức. Vân suốt đời lạnh lẽo cô đơn trong nghiệt ngã, Giang ơi!". Cái cảnh "cố tình thăng hoa tình yêu" bằng thơ thẩn này cứ thế mà diễn ra cả năm trời. Cả hai đều hàng ngày hàng đêm thổn thức với tình yêu lý tưởng này, cả hai đều tự thỏa mãn với thứ tình yêu tự tạo của mình. Khi em đi lấy chồng, mình cũng tưởng tượng là 1 kẻ "cuộn mình trong chăn, như con sâu làm tổ trong trái vải cô đơn", rồi cũng cảm thấy bụng đau nhói như bị 1 "nhát chém hư vô", đành phải vội vã vào dzét dzum để tự giải thoát.

Thời ấy, tôi chỉ mới biết đến loại tình yêu kiểu này, tình yêu cái kiểu mới sờ được ngực em đã cuống cà kê lên, viết thư xin lỗi rối rít, đừng nói đến việc khai phá "miệt vườn" thì còn kinh hoàng cho tuổi trẻ ngây thơ đến chừng nào?.

Bởi thế, thấy Lập Rỗ được tíu tít vây quanh bởi các em ca va, em nào cũng sexy, đa tình, xức nước hoa thơm phức, mặc áo hở ngực mà cứ cố tình đánh rơi đũa, phải cúi xuống nhặt khiến kẻ đối diện thập phần xốn xang. Khi Lập pha trò thì các em tít mắt cười bò ra, thử hỏi có ai mà không nể sợ bạn Lập nhà tôi với thành tích ăn chơi tung trời như thế?

Từ khi ra trường, tôi không còn gặp lại anh chàng gai góc nhất của khóa. Nghe nói Lập không còn trong quân chủng chúng ta, đã qua binh chủng Thiết Giáp và cũng khá thành công trên đường binh nghiệp. Có 1 lần, tôi thấy hình bạn ta trên 1 tờ báo nhạc trẻ, số tường thuật về Đại Hội Nhạc Trẻ tại sân Vận Động Hoa Lư năm 1971, (tôi cũng bắt được cái giấy phép 5 ngày để về tham dự với L., caissiere của quán Lính ở Pleiku, cô này vừa qua đời đầu năm nay). Hình chụp bạn Lập của chúng mình ôm 1 em có bộ ngực núi lửa, (tên H., băng Royal thừa biết em này). Hai người hôn nhau thắm thiết, cứ như ngày tận thế đã gần kề. Tiêu đề của bức ảnh là: Hai Giới Trẻ Híp Pi Làm Tình trong Ngày Nhạc Trẻ. Đọc tiêu đề này, tôi không thể không bật cười. Bạn ta, dù ở hoàn cảnh nào cũng quyết sống cho chính mình và "phe lờ" các thành kiến cổ hủ!

Bây giờ, Lập Rỗ đã xuất hiện để gặp lại anh em cùng khóa. Khi biết Lambro còn kẹt lại ở VN, bọn này có nói với nhau: "Ai còn kẹt lại ở VN thì khổ sở chứ Lập nhà ta thì sức mấy!". Điều này đã được chứng tỏ! Vô cùng hoan nghênh người bạn "không hiền" của khóa, rất mừng được gặp lại. Vào những năm tháng cuối của cuộc đời, sau những thăng trầm của đời sống, gặp lại người bạn cũ quả chẳng còn gì ước mong hơn! Sau thời gian "tham quan" Hoa Kỳ, chắc bạn ta thất vọng lắm. Ở bên VN vui hơn nhiều, có lắm trò "quái" hơn ở đây xa như tắm biển ôm, như nhổ tóc bạc bằng răng, như Karaoke bằng... lưỡi. Vả lại, bạn bè cùng khóa ở bên này, anh nào anh nấy cũng đều vào khuôn khổ, thẩy như cua rụng càng cả. Anh nào cũng lấy châm ngôn "cơm nhà quà vợ" làm lẽ tiến thủ, tìm 1 người để rong chơi thú lạ như ở VN quả đốt đuốc cũng không ra!

Lập ơi, bây giờ không còn ai bắt nạt tôi nữa rồi, chỉ có vợ tui thỉnh thoảng còn bắt nạt tui tí đỉnh. Vì lý do tình cảm vẫn còn tràn trề nên tôi đành miễn cưỡng tha thứ cho đương sự. Bù lại, nàng cũng tha thứ cho tôi nhiều chuyện, như chuyện về VN 1 mình chẳng hạn. Nhưng nếu nàng biết tôi về VN mà không đi du hí với Lamro, chắc nàng cũng yên tâm. Thằng em tôi, ca sĩ Đức Vượng ở Sài Gòn, thỉnh thoảng còn hỏi tôi: "Sao anh Lập không còn thuê cái phòng ở nhà em với cô bồ trẻ măng mà đèm đẹp nữa, hả anh?". Năm ngoái, về VN, tôi có hân hạnh gặp cô ta. Lập ơi, tôi phải khen bạn ta có đôi mắt tinh đời!

Đàm Trọng Lập, bản chức xin bái phục!!!

Nguyễn Giang




3 comments:

  1. HLTT forwarded lời nhắn của Đ.H.Thảo:

    Nhờ quý bạn chuyển lời thăm đến KQ 7/68 Đàm Trọng Lập đang du lịch Hoa Kỳ, hiện ở thủ đô Little Saigon.

    Còn nhớ rất rõ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, lúc bị cộng sản giam vào ngục tù, tại trại L19, T4, thành Ông 5/Hóc Môn, trong khoá mình, gặp lại các bạn Đàm Trọng Lập, Nguyễn Quang Tầm, Trần Văn Tý, lên tù Long Giao thì có Bùi Ngọc Sương, ra miền Bắc ở Nghệ Tỉnh thấy Lê Văn Mạnh. Còn rất nhiều bạn cùng Khoá 7/68 KQ bị đày đoạ, đi lao động khổ sai 2 miền Nam Bắc, nhưng không bị nhốt cùng trại tù với nhau.

    Rất may, bây giờ hầu như tất cả đều được định cư ở Mỹ. Mong gặp lại đông đủ vào ngày họp khoá năm nay tại Cali, mừng 45 năm chúng ta vào lính Tàu Bay.

    Chúc quý quyến an vui, may mắn, hạnh phúc và thành đạt.

    Thân mến, Thảo Thuận

    ReplyDelete
  2. HLTT forwarded lời nhắn của bạn Huỳnh Nho:

    Nho còn nhớ trong đêm Đại đội 38 bị ông sĩ quan cán bộ cho niên trưởng ở Đại đội 54 ? qua phạt tập thể anh em Đại đội 38 chúng mình,Nho bị phạt ngất xiu và ói ra máu phải đưa về bịnh viện Cộng Hỏa điều trị,khi tỉnh dậy thấy anh Lập ngồi kế bên giường bịnh,anh kêu Nho cho địa chỉ người thân để anh thông báo cho gia đình biết.

    Trong dịp anh Đàm trọng Lập Mỹ du,gặp lại bạn bè,vợ chồng Nho nhờ các bạn chuyển lời biết ơn chân thành của Nho với anh Đàm trọng Lập và gia đình.

    Chúc tất cả các bạn vui vẻ và may mắn luôn.

    Thân ái,
    Huỳnh Nho & Chung thủy Ngọc

    ReplyDelete
  3. HLTT forwarded lời nhắn của Phước Biển Mặn:

    Khoảng cuối năm 1969, Trừ những anh em giỏi Anh Văn tà tà chờ qua trường bay. Trong khi đó nhiều anh em khoá 7/68 vì yếu Anh Văn, thi ESL hạch đụi phải moved xuống khu WAF ( nữ quân nhân KQ Mỹ ) trong số đó có tui, nhiều anh em khác và có Lập Rỗ. Ai nấy đều lo sót vó thi rớt sẽ bị cho về nước. Riêng Lambro tĩnh bơ, coi như pha. Tiếng Anh nói như gió ( nhưng hoàn toàn sai chỉnh tả và văn phạm) và hát nhạc ngoại quốc không chê được. Lambro cua được 1 em Wạp rất dễ thương.
    Tôi nhớ lại Lambro đánh pinpong với Đại Rỗ. Lambro thì rỗ Hoa, còn Đại Rỗ thì Rỗ Lá
    Có lần Lambro nói:" Bây giờ mình phải thi ESL câu giờ để kiếm tiền." lần đầu có bùa mình thi 70 scores, sau đó xuống 58, rồi lên lại 65, xong xuống 59. Rồi lên 70. ..Riêng Lambro thì xuống dưới 50. vì bùa không linh. Nên phải Go Home with Sansonite.
    May mắn Lambro trở về ra binh chủng Thiết Giáp và lên lon lẹ như diều.
    Xách Sansonite chung với Lambro vê nước có Trương Chí Toại, Nguyễn Văn Tinh...
    tđp

    * Đây là một số bùa mà tôi không bao giờ quên, vì đã từng dùng rất công hiệu.

    1- Cạnh Bên Cầu Ai Đứng
    Bónh dáng cũng Bụi Đời
    Anh Cói chiều Buồn Bã
    Chắc có chuyễn dở dang

    2- Anh Ba Đi Chợ Bà Chiểu Ăn Cháo Cá. Còn Chị Ba Ăn Chuối Chiên. Con Của Anh Chị Bị Bỏ Đói Chết!

    3- Đại Đội Công Binh Bắn Con Cua. Các Bạn Công Binh Đến Ăn. Con Cua Bảo Cứ Ăn. Đùng Bắn!

    Còn một số bùa tục tĩu, không tiện ghi ra đây.

    Phước Biển Mặn

    ReplyDelete

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!