Showing posts with label Vân Anh. Show all posts
Showing posts with label Vân Anh. Show all posts

Wednesday, June 24, 2015

San Thành Những Ngày Bão Lửa Năm 2007

Lê T. Vân-Anh


Tưởng rằng di tản qua Mỹ, ở xứ thần tiên này, hoà bình, không còn chiến tranh, sẽ không bao giờ phải di tản nữa. Thấy vậy mà không phải vậy, năm ấy, năm 2007, gia đình hai người bạn "se phòng" này và hàng ngàn gia đình khác ở vùng Nam Cali được hưởng mùi di tản. Họ phải lục đục, gom góp đồ đạc, ra khỏi nhà, đi tránh cơn bão lửa lớn nhất lịch sử Cali.

Anh bạn cùng phòng, cùng nhà, có ba anh em được chính phủ Hoa Kỳ nhân đạo cho đoàn tụ gia đình đông đảo, quây quần bên bà Mẹ già ở thành San, vùng Nam Cali. Ba gia đình ở gần nhau, nên cùng bị nạn bão lửa, đều phải khăn gói về tá túc nhà Mẹ già. Ba gia đình chen chúc trong căn "a-pạc-măng", hai phòng ngủ, be bé, xinh xinh của Mẹ. Giống di tản Tết Mậu Thân dễ sợ. Đi tới, đi lui, đi ra nhà trước, đi ra nhà sau, chen chúc như cá hộp. Đêm đến nằm sát rạt, không dư một chỗ. Anh bạn cùng phòng vai lớn nên được các em nhường cho nguyên cái phòng nho nhỏ.

Trời nóng hừng hực, gió lồng lộng, cháy tới, cháy lui, cháy dập đầu này, gió khởi lên đầu nọ, lại cháy tiếp, cháy không ngừng. Sáng hôm ấy xem cái bản đồ đám cháy trên truyền hình. Tám chín đám cháy một lúc chạy dài từ Bắc xuống Nam địa hạt (county) San-Dế-Gồ. Nghĩ thầm kỳ này mệt dữ cháy như thế này còn chạy đâu nữa. Còn có một đường thôi, chạy ra biển, chạy xuống biển, không xong rồi. Lại vượt biên, vượt biển, boat people, đi đâu đây.

Chiều chủ nhật còn nấu phở mời các anh chị bạn mấy chục năm ở Êch-Công-Đi-Đô. Bên ngoài cơn gió đất liền thổi ra đầy mùi khói. Lúc sáng không biết, cứ bảo là nhà ai hôm nay bạc-bơ-cu, nướng thịt thơm dữ. Đến trưa chiều mùi khói khét và tin cháy lớn phía đông. Sáng thứ hai, 4-5 giờ sáng dậy, gió đập mạnh vào cửa kính, đập trên mái nhà, nghe như mưa to gió lớn mà không phải. Gió lồng lộng khơi cho đám cháy phừng to lên, lửa cao 15-20 thước tây. Gió lại còn đem những đóm lửa bay xa cả dặm gây thêm những đám cháy mới. Gió mạnh, tốc độ có lúc lên đến 90 dặm một giờ. Cây cối ngã gập, có người bảo gió mạnh đẩy mình đi không cần phải bước.

Sáu giờ sáng, điện thoại nhà bắt đầu reo, rồi điện thoại cầm tay, các em, các anh, các chị, các bạn, gọi hỏi thăm. Khoảng tám giờ sáng, con đường trước nhà đầy xe. Anh bạn lâu năm đoán chắc mấy người này không biết hôm nay trường học nghỉ, đưa con đến, giờ phải đưa con về. Nhìn ngắm hoài vẫn thấy đoàn xe lũ lượt đằng trước nhà mình. Số lượng xe không giảm đi mà sao di chuyển rất chậm, nhích từng chút một. Lúc đó hai vợ chồng mới suy ra, hàng xóm đã bắt đầu di tản. Điện thọai lại reo - Brenda, bà khách mướn nhà khu miền Tây Bắc của Thành Phố gọi bảo cần di tản thì đi ra nhà Bà ấy mà ở tạm. Ôi sao thương thế, cám ơn Brenda đã có nhã ý cho tạm trú. Năm mười phút sau, truyền hình báo khu Tây Bắc cần di tản. Thế là gọi lại báo Brenda - Bà cũng phải di tản, chúc Bà may mắn nha.

Con gái giữa, chiều chủ nhật, đã hỏi cháy vậy có được nghỉ ở nhà không? Cô nàng còn đùa nói miền Đông có ngày nghỉ tuyết, Cali có ngày nghỉ cháy, và động đất. Đến tối, trường gọi báo không có đi học thứ hai, con gái mừng được nghỉ cháy nhà. Sáng hôm ấy không phải đi học hai cô út còn ngủ nướng, phải đánh thức mới dậy. Dặn dò các con sửa soạn xong, mình tà tà, lượn tới, lượn lui vì nhà cũng còn nhiều việc phải làm. Cô con gái giữa sốt ruột giục bố mẹ nhanh chân nhanh tay. Con gái phải giục là chuyện trọng đại vì cô nàng này lúc nào cũng ung dung, tự tại, không màng đến mọi chuyện chung quanh kể cả chuyện của mình.

Di tản mang cái gì theo? Cũng may giấy tờ quan trọng, hồ sơ nhà cửa, "sổ đỏ", "sổ xanh" đều đã "ọc-ga-nai" trong mấy thùng "to-rệt". Thẻ xanh, thẻ trắng, thẻ thông hành đã sẳn một bao bì đặc biệt. Gom tất cả và chất vào xe thôi. Hồ sơ vi tính tất cả trữ trong hai cái "ếch-tơn-nôn-rai-vờ" gỡ ra, bỏ vào thùng. Mang theo điện thoại cầm tay, "chạc dơ", máy hình, "láp-tóp", dây nhợ, pin... Lấy hai cái thùng đi quanh nhà, thâu hình ảnh, album gia đình. Thế là xong bỏ tất cả vào xe, gọn gàng đi thôi, không thắc mắc, không quyến luyến, không lo ngại.

Trước khi lên đường ra khỏi nhà, trao vội cho anh bạn cùng phòng máy chụp hình, nhờ anh đi quanh nhà chụp hình đồ đạc để lưu hồ sơ bảo hiểm - kẻo cháy còn có bằng chứng . Thấy anh chụp sao mau quá. Hỏi anh chụp hết chưa, trên nhà, dưới nhà, tất cả các phòng. Anh lầm bầm cái gì như là trên lầu có cái gì đâu mà chụp. Vậy là biết rồi việc giao cho anh không xong như ý vì anh chụp những cảnh đẹp đẽ, sạch sẽ. Quần áo vật dụng, những thứ cần chụp anh không chụp vì đồ đạc nhiều quá, đồ không ra gì, hay đồ không có giá trị thẩm mỹ. Anh không cần chụp - chấm hết.

Nhà mình năm chiếc xe - trong đó có thêm xe của Ông Bà Ngoại xấp nhỏ để nhờ chăm sóc trong lúc hai ông bà ngao du Âu Châu. Ba chiếc đậu trong ga-ra. Một chiếc con gái lớn đi chơi xa kẹt lại trên vùng bắc Eo-Ây ấy . Cả nhà chất lên chiếc xe thùng (van). Ra khỏi nhà khoảng 8 giờ rưỡi, đường một dọc xe dài, đi một quãng chưa đầy một dặm mất hơn một tiếng đồng hồ. Càng bực bội hơn khi thất mấy bạn hàng xóm, một gia đình 2-3-4 người, mỗi người hiên ngang, hớn hở lái một chiếc xe ra khỏi nhà. Họ không nghĩ tới nhiều xe gây thêm kẹt xe, và không nghĩ đến lúc đám cháy, cháy tới gần mình thì sao. Một dãy xe kẹt cứng, không nhúc nhích, chạy đi đâu cho thoát. Phải nói các cơ quan trông coi vấn đề chữa cháy làm việc hữu hiệu vì lệnh di tản ra sớm để mọi người có thì giờ đi trong trật tự.

Hơn 1 tiếng rưỡi mới đi được 10 dặm để đến nhà Mẹ chồng. Đấy là từ dặm thứ tư đi xa lộ không bị kẹt xe. Đến nhà xong, việc đầu tiên là ra ngoài chợ mua đồ ăn và thêm vào kem đủ loại, chất đầy tủ lạnh để hối lộ và giữ trật tự cho đám con nít chen chúc, nheo nhóc, trong căn hộ be bé xinh xinh.

Cuộc sống di tản phải nói, dài lê thê. Ngày ngồi xem tin tức, xem hết đài này đến đài nọ. Cháy nhiều chỗ quá. Các đài địa phương không đủ phóng viên, phải kêu gọi sự giúp đỡ của các đài chị em xa gần. Phóng viên từ thành phố "gió lạnh ra riết", từ tiểu bang "Mễ Tân", từ thành phố Đa-Lát (không phải Đà Lạt đâu nha), được gởi về, tiếp một tay. Các anh chị này làm việc đứng cạnh lửa cả ngày trời. Đầu tóc rối bung, mặt mũi đen ngòm, đầy tro bụi, rất khác với những khuôn mặt đẹp đẽ phấn son, tô vẽ kỹ lưỡng của ngày thường. Các đài ra-dzô không có phóng viên, kêu gọi các thính giả kêu vào đài cho tin tức. Các đài ra-dzô này có lúc không phát thanh được vì không có điện và cũng không có máy phát điện.

Nhà tôi thuộc địa hạt (county San Diego, kế bên thành phố San Diego). Di tản hơn ba ngày hai đêm rồi, vài nơi gần đó đã có lệnh cho phép về. Thành phố cho về mà địa hạt chưa cho về. Vùng Rancho Bernardo cháy nặng. Truyền hình thông tin hơn trăm nhà bị cháy rụi. Đúng là cháy rụi. Nhà xứ thần tiên Mỹ Quốc làm bằng tường khô (dry wall), một loại đồ kiến trúc bằng giấy bọc khoáng chất calci nên cháy dữ. Nhà ngói cháy xong, thấy chồng ngói xếp lớp rớt nằm trên mống nhà. Chỉ còn lại cái lò sưởi xây bằng gạch trơ trọi lừng lững đứng giữa đám tro tàn, và vật dụng bằng thép như bồn rửa chén, máy giặt máy sấy ngổn ngang... Tổng số nhà cháy lên đến 360 căn riêng khu vực bé tí vài dặm vuông này.

Sáng Thứ Tư, con gái lớn cũng lần mò về đến nhà Bà. Mấy đêm trước, con gái này tá túc ở nhà bạn trên quận Cam. Đêm Thứ Ba, con gái lò mò về được tới nhà người Cậu ở đầu Đông Bắc thành phố. Hôm sau, cháu qua nhà Bà để cùng gia đình chung vui hưởng thêm những giờ di tản, gắn bó với nhau. Trên đường đến nhà Bà Nội, con gái đã rẽ về gần tới nhà, nhưng không được về nhà. Lính trừ bị chặn đường không cho ai ra vào khu vực gần nhà. Truyền hình cũng thông tin Tòa khuyến cáo cướp bóc, hươu của những khu di tản sẽ bị trừng phạt nặng nề. Chắc nhờ thế mà không thấy ai than phiền bị mất cắp.

Lúc chưa về nhà được, không dám quả quyết nhà mình không bị cháy, không dám nói nhà mình không sao. Vì sợ nói ra Trời phạt làm nhà mình cháy thiệt thì than với ai đây. Theo dõi trên màn hình, nhìn hàng chữ dạy dọc dưới chân màn hình, cố tìm xem tên dường và số nhà của mình có trên đó không. Không thấy thì cũng an tâm và mong rằng sẽ về được mái nhà xưa.

Đêm Thứ Tư liều về nhà, đường không bị chặn, về được nhà. Về đến nhà, tro ơi là tro. Tro phủ lối đi, chỗ đậu xe, làm đen xì cỏ cây lá quanh vườn. Tro kết thành màn, tro giăng thành sợi, tro nằm treo leo khắp mọi nơi. Mùi khói cháy khét quyện trong không khí. Ai nấy vào nhà đóng kín cửa mong sao khói tan theo làn khói.

Tro, khói cũng không sao - "Hôm Suýt Hôm". Có di tản, có ngủ la liệt dưới đất, mới thấy mình thật là diễm phúc được trở về mái nhà xưa. Ý tưởng nhà cháy, mất nhà không quá đen tối, kinh khủng vì mình vốn dĩ mít tỵ nạn, đến nước này định cư, với bàn tay trắng, bây giờ có nhà hay không có nhà cũng không khác lắm. Nhà cháy bảo hiểm cũng đền. Cái lo là những cái nhức đầu tiếp theo khi phải lo một nơi ở mới, xin phép xây lại nhà rồi lựa kiểu gì, màu gì, ai xây, ai vẽ... Ôi chao, nhiều việc, nhiều chi tiết, nhiều quyết định, mệt óc, nhiêu khê lắm. Rồi không biết quyết định đúng hay sai, đồ tốt đồ xấu, thợ giỏi, thợ dở, thợ tốt, thợ xẩu... Nhiều chuyện đau đầu lắm...

Cả tuần sau, mùi khét vẫn vướng vẩn trong không khí. Nhiệt độ đã dịu lại. Bầu trời sáng hơn nhưng vẫn như còn vấn vương màu xám của khói. Cần một cơn mưa ào, ào xuống để mang tro xuống, tẩy sạch tro, và cho không khí trở lại trong lành. Bài này được ghi lại và đã gửi đến các anh chị, các bạn và gia đình năm ấy để báo tin gia đình bình an vô sự và cám ơn tất cả đã meo, gọi điện tới tấp hỏi thăm. Nhờ Chúa thương, cả gia đình bình an, không sao.

San Thành, những ngày rực lửa, tháng 10, năm 2007

Lê T. Vân-Anh


Friday, April 3, 2015

Thương Nhớ Em Tôi

Tạp Ghi

Vân Anh



Hôm nay tôi đưa em đi về miền xa xôi đó,
Em đi bình yên, yên tâm an nghỉ
Ở đây mọi việc cũng sẽ xong.
Ngàn thu vĩnh biệt!

Today, I send you off to that far away place
Rest in Peace, my dear brother!
Here, everything is taken care.
Good bye! Farewell!

April 3, 2015


PHAOLÔ LÊ ĐÌNH HOẠT

If any of you know Hoat, he is the photographer for the event and he's kind of shy of the camera. It is hard to find a good picture of Him. My husband, anh Chinh, has been worried for several days afraid not having a good portrait style picture of Hoat.

Saturday I was up early, writing his Vietnamese obituary, using the Mac face recognition feature, I found this picture. Anh Chinh said sort of Yaahoo! Yahuu! Eureka! Alleluia! Thanking Hoat for guiding us to the picture. It is fitting to use an apple product and its technologies to locate his best portrait feature. Hoat loves Apple. Once several years ago, back then, I learned he had bought over 30 apple computers. I would not be able to find his picture among the 20,000 plus pictures in my hard drive without this feature. Again Hoat, Alleluia and Love you and miss you!

March 29, 2015

Thương Nhớ Em Tôi

Hôm nay, 25 tháng 3, đi cùng vợ Hoạt đến nhà quàn và nghĩa trang để lo tang tế cho Hoạt. Tôi bàng hoàng vẫn chưa hoàn toàn tin là Hoạt đã ra đi. Tôi đau lắm, đau tận xương tủy, đau sâu thẩm trong tim, nhức nhối không lường, thương nhớ người em đã ra đi quá trẻ. Tôi vẫn cứ trông chờ vào ý chí, quyết tâm mạnh mẽ của Hoạt để lo cho vợ cho con, để sống thêm ít ra đến ngày sinh nhật lần thứ 55 của Hoạt, 1 tháng 10 năm nay.

Đây là một ngày nhiệm mầu đã kéo dài sự sống và chịu đựng của Hoạt trong nhiều năm nay. Hoạt mong được sống qua ngày đó để vợ con của Hoạt có thể hưởng chế độ hưu trí của trường đại học cộng đồng San Diego. Hoạt phải sống cho đến 55 tuổi thì vợ con mới có quyền lãnh lương hưu – còn không 24-25 năm dạy học của Hoạt như công dã tràng. Hoạt đã chiến đấu chín năm dài đăng đẳng với cơn bệnh ung thư máu ngặt nghèo. Hôm qua, Hoạt không còn sức và đã bỏ cuộc, bỏ gia đình, bạn bè thân thương đi về nơi chốn xa xăm mù mờ ấy.

Hoạt ra đi cũng là một sự hy sinh chót của người cha, người chồng luôn lo cho gia đình. Sáng qua, bốn người thuộc tập đoàn y tế của nhà thương, nói chuyện với Hoạt, vợ Hoạt và hai người bạn thân của Hoạt buổi sáng lúc tôi đang làm việc. Tôi làm việc để trưa xong việc đi vào thế cho vợ Hoạt đi làm. Cô nữ bác sĩ đã thẳng thắng nói cơ thể Hoạt đang chết dần. Tiến trình đi về cõi chết cũa Hoạt đã lộ rõ hơn. Họ khuyên Hoạt cần về nhà sống những phút còn lại với vợ con và gia đình. Hoạt không còn đi lại được nữa, và cần người giúp trở mình và lau chùi, vệ sinh cho mình.

Những lời nói này thật phũ phàng, và bắt Hoạt phải chấp nhận sự thật. Lần đầu tiên trong 9-10 năm qua, tôi thấy Hoạt chấp nhận đau đớn, Hoạt cảm thấy đau. Trước đó tôi biết em tôi đau lắm mà lúc nào cũng cắn răng không than thở nhiều để cho vợ con không nhiều phiền muộn, cho vợ con có một cuộc sống bình an như không có chuyện gì hệ trọng xảy ra. Hoạt ra đi để không là gánh nặng cho vợ con trong những ngày cuối cùng.

Tối qua, Hoạt đã đau nhiều, đau đến tột đỉnh, đau theo mực thước đo lường, Hoạt nói đau 10 trên 10, Sau đó Hoạt mê man, thở ra, thở mạnh, thở khò khè, khó thở, chờ cho con gái đến. Lúc cuối khi Hoạt mê man, nhưng vẫn nghe được tiếng con gái mình nói. Con gái Hoạt nắm tay Bố và kể - Today, we won the La Crosse game. I got 100 on my Spanish test and on Thursday I will have a math test, we’ll have to see, cosine and sine and… Cháu gái nói nhỏ. Tôi lập lại lớn hơn cho Hoạt nghe. Sau đó Hoạt thở chầm chầm lại và yếu dần đi. Tôi không chắc nhưng vẫn hy vọng vào phép lạ - phép lạ cho Hoạt có thế chiến thắng một lần nữa.

Tôi hy vọng hảo – Em tôi đã đi vào lúc 10 giờ 52 phút, đêm thứ ba, ngày 24, tháng 3, năm 2015 tại nhà thương Zion, San Diego.

Vân Anh

Sunday, December 8, 2013

Tôi Đi Tìm Quán Nét

Tôi Đi Tìm Quán Nét

Câu Chuyện Tản Mạn

Vân Anh




December 8, 2013 at 10:30am

Bạn có biết phải làm thế nào để tìm cho ra một quán nét ở thành phố Hồ Chí Minh không? Nếu bạn ở đó, thì sẽ dễ dàng thôi, bạn chỉ việc cuốc bộ vòng vòng khu phố của bạn là thấy ngay. Nếu bạn không ở đó mà muốn biết thì phải làm sao? Cũng hơi khê đấy bạn. Những tưởng chỉ một vài mốc tay gõ trên phím là hiện ra ngay một danh sách đầy rãy những cửa hiệu chuyên dịch vụ mạng nhện. Đó là lối suy nghĩ ngây thơ của tôi. Tôi quen với “Gú-Gồ” và mọi việc có sẵn trên mạng mà quên rằng mạng Việt khác!

Việc đầu tiên, tôi dùng chữ “internet café” - đây là cụm từ tôi có nghe nhiều người từ Việt nam về giao lưu như thế. Tôi cũng ngài ngại vì cụm từ quá ngoại ngoại khó mà đạt kết qủa như ý muốn, Tôi thắc mắc, suy nghĩ mãi nhưng cứ đánh đại. Vừa đánh vừa đàm. "Đánh" là đánh máy tìm thông tin còn "đàm" là chát – còn bạn đọc theo tiếng tây thì là "mèo”. Tôi mèo mỡ với các cháu ở trong nước, hỏi cháu biết internet café tiếng việt là gì không? Ban đầu cháu chưa hiểu ý tôi nói gì, cháu hỏi “Là răng hả bác? Con chưa hiểu ý bác?“ Tôi giải thích bác cần tìm dịch vụ dùng máy vi tính, trả tiền theo thời gian, bác muốn biết dịch vụ tên gọi là gì? Cô cháu gái nhanh nhẩu trả lời ngay “Có chớ bác, muốn dùng máy vi tính... trả theo giờ... thì mình vào quán nét”. Quán nét, cái tên cũng hay hay đấy phải không bạn?

Với cụm từ “intenet café”, Gú Gồ trả lại tôi danh sách mà mục đầu tiên là dịch vụ sửa nhà Quận Hóc Môn Tp hcm. Tại sao vậy? tại vì đây là một trang fb có chữ Cybercafe. Anh Chàng chủ dịch vụ này like Cybercafe – gọi anh này chắc sẽ ra quán nét nhưng mà anh ta ở tận Hốc Môn mà tôi cần tìm ở quận 10.

Mục thứ 2, thứ 3, thứ 5 của danh sách này cho tôi tên, địa chỉ và điện thoại của ba quán café. Truy cập thêm tôi được biết “Nét Quảng Coffee” ở quận Tân Bình, Thấy một địa chỉ ở 7A/67 Thành Thái, Phường 14, Quận 10 (ngay trường dạy lái xe Quân Đội), Hồ Chí Minh. Trường dạy lái xe quân đội làm tôi nhớ đến ngày mẹ tôi học lái xe ở thành phố Sài Gòn xa xưa. Trường dạy lái xe ở một khu gần ngã sáu ngã bảy gì đó. Lúc ấy tôi còn bé nên không rõ tên đường chỉ nhớ là công ty dạy lái xe nhìn ra con đường xoay tròn ngã mấy đó. Hồi đó mẹ tôi học lái xe bằng xe Jeep, “Jeep Lùn”. Loại xe quân đội do chính phủ Việt Nam viện trợ vào những năm 1960 – 1975. Một người đàn bà mặc áo dài chạy xe Jeep giữa lòng thành phó Sài Gòn là một hình ảnh khá hiếm của thời đó.

Từ địa chỉ này, tôi lại nhớ đến khu ký túc xá sinh viên trên đường Trần Hoàng Quân gần đó mà gia đình em ông nội tôi ở từ lúc di cư từ Bắc vào Nam cho đến lúc ra đi năm 75. Tôi đến đó một hai lần, nhớ mài mại căn nhà có khu vườn rào lại đàng trước, bằng tường gạch hay bằng hàng dậu cây thì tôi không rõ.

Nhìn và xem xét bản đồ để định hướng và nhớ những điểm cần biết là một thử thách khó khăn với nhiều chướng ngại vật. Tôi cố gắng nhớ lại những khu mình đã đi qua, những tên đường xưa. Tôi buồn cho những con đường đã mất, với những tên anh hùng dân tộc mới quá xa lạ. Duy Tân, tên một vị vua triều Nguyễn, bị lưu đày ra nước ngoài vì tội âm mưu khởi nghĩa chống Pháp và cũng là tên một con đường tình thơ mộng, cây dài bóng mát của tuổi học trò trong lịch sử nhạc vàng đã bị khai tử, thay vào đó tên Phạm Ngọc Thạch, một người tôi không hề biết ất giáp gì hết. Trần Quốc Toản thành “3 tháng 2”. Tự Do – Đồng Khởi, Hồng Thập Tự, một thời là Xô Viết Nghệ Tĩnh, sau này thành Nguyễn thị Minh Khai, tên những người xa lạ. Một vòng thành phố, một vòng trở lại những kỷ niệm xưa mà vẫn chưa truy ra quán nét nào.

Lại thử thêm - nào là "cyber café", "cà phê internet",... Đến đây tôi lại học được cụm từ mới "truy cập không dây" làm tôi cũng hơi lo. Với đà tiến mạnh của công nghệ thông tin điện tử, mỗi người có một "điện thoại thông minh" smartphone chắc các quán càfé internet dần dà sẽ không còn dịch vụ máy vi tính cho khách hàng dùng mà chỉ còn thuần tuý truy cập không dây.

Một trong những trang này cho tôi một danh sách có tên và địa chỉ của tiệm của quán những người chơi ghem.

  • Cao Tốc 3 (Quận 10) 24 Đồng Nai, Phường 10 170
  • Cao Tốc 9 (Quận 10) BB 15, Đường Trường Sơn, Phường 15 87
  • Galaxy Net (Quận 10) CC3 Trường Sơn, P.15 50
  • Internet 128 Nguyễn Tiểu La 116 Nguyễn Tiểu La 10
  • Internet Hoàng Gia 7A/100 Thành Thái P14 40
  • Internet Phương152/4 Vĩnh Viễn - P.9 20
  • Internet Tpro449/3 Bà Hạt - P.8 17
  • Like Net (Quận 10) 7A/162 Thành Thái, Phường14 50
  • Net 136 (Quận 10) 136/1 Nguyễn Tri Phương,Phường 9 100
  • Net Arena (Quận 10) 16/26 Trần Thiện Chánh,Phường 12 20
  • Net HTK (Quận 10) 23/1 Hồ Thị Kỷ, Phường1 18
  • Net Không Tên (Quận 10) 236/31 Hòa Hảo, Phường3 10
  • Net NeySa (Quận 10) 100/21 Nguyễn Ngọc Lộc,Phường 14 30
  • Net Siêu Tốc 1 & 27A/31 và 7A/78 - Thành Thái 43
  • Net Thành Minh (Quận 10) 72 Nguyễn Chí Thanh, Phường 2 - 27
  • Net Zen (Quận 10) 400A Lê Hồng Phong, Phường 1 - 20
  • Relax (Quận 10) 7A/114, Thành Thái, Phường 14 - 10
  • Siêu Tốc 3 (Quận 10) 7A/28, Thành Thái, Phường 14 -78
  • Tới Giờ Chơi (Quận 10) 423A Sư Vạn Hạnh Nối Dài, Phường 12 32

Được danh sách này tôi muốn biết xem bằng ấy tiệm, tiệm nào còn hoạt động mạnh mẽ và chủ yếu tôi tìm một tiệm ở gần chợ Hoà Hưng. Tiệm, cơ sở thương mại tại thành phố dường như thay đổi nhanh chóng, mà mình thường hay ví von, nhanh như chong chóng. Tôi cần xác nhận tiệm còn hoạt động bằng cách gọi điện thoại. Lại một lần truy cập để tìm kiếm số điện thoại. Gọi một vài chỗ, số điện thoại không còn hoạt động nữa. Điều đó làm tôi ngạc nhiên. Đối với tôi điện thoại làm ăn không nên đổi. Điện thoại ở Việt Nam đổi số hoài hoài. Tại sao?

Truy cập “Quán internet chợ Hoà Hưng”, máy tôi ra danh sách một lô “cho thuê nhà trọ, phòng trọ tại đường Hoà Hưng, Quận 10”. Bấm vào những dòng nối để xem chi tiết, tôi không vào được chắc tại tường lửa giữa mạng việt nam và mạng nước ngoài. Coi sơ qua những thông tin vắn tắt trên danh sách thì giá ở trọ một phòng 25 mét vuông khoảng 3 triệu đồng một tháng. Mừng cho cô em ông bạn cũ của tôi mới xây xong nhà khang trang ba tầng với bao nhiêu là phòng.

Truy mãi, tôi thất vọng, quay sang gọi điện thoại cho khách sạn trong vùng. Lễ tân cho các khách sạn rất rành rẽ và hết lòng phục vụ giúp khách trọ giải quyết mọi vấn đề. Tôi gọi đến, anh Lễ Tân chào hỏi, trả lời vui vẻ. Tôi hỏi anh ấy về dịch vụ café internet. Như người làm việc gương mẫu của khách sạn, anh khoe ngay là khách sạn có máy riêng cho khách dùng. Anh làm tôi không thể hỏi tới thêm được nữa.

Tôi lại sực nhớ tới cô em họ nhà ở đâu đó, gần góc Sư Vạn Hạnh và Tô Hiến Thành, lại lên mạng mèo mỡ với cô em. Cô ấy khuyên chị nên tìm đến những khu vực gần trường học.

Như vậy cũng hết đêm mà tôi không định được chính xác một quán nét tại thành phố Hồ Chí Minh, quận 10. Phải chăng công nghệ thông tin vẫn còn thô sơ, cô lập từng vùng và không phát triển rộng rãi như tôi nghĩ. Hay là tôi chưa biết các sử dụng máy tìm kiếm của Việt Nam?

Tôi kết luận, bạn muốn tìm một quán nét ở Việt Nam, bạn cần phải dùng kỹ thuật cổ điển, không sử dụng máy vi tính, không dùng điện thoại thông minh, bạn phải đi lòng vòng, quan sát và tìm trong khu bạn ở hay la cà đến các trường học, nhất là xung quanh khu vực các trường đại học. Còn việc tìm quán nét cho ông bạn cũ của tôi thì tôi khuyên ông nên ở khách sạn vì các khách sạn bây giờ hiện đại có công nghệ mạng nhện nhanh chóng đi khắp mọi nơi. Ông sợ tốn tiền, ông ở nhà trọ, ông phải chịu sự kiểm tra và sử dụng nét khi nào chủ nhà mở – đó là chuyện của ông.

Vân Anh




Monday, December 2, 2013

Chuyện Một Ngày Không Có Anh

Chuyện Một Ngày Không Có Anh

Câu Chuyện Tản Mạn

NYNH


Chủ nhật ngày đầu tiên, tháng chót, năm hai không một ba

Sáng nay, 9 giờ điện thoại nhà reo, còn đang mơ màng vì vừa đi ngủ lúc 7 giờ sáng, không muốn dậy trả lời. Điện thoại nhà ngưng reo, thì điện thoại cầm tay lại reo. Ai đây? chỉ có người trong gia đình, hay bạn bè thân thương mới gọi tôi kiểu này! Điện thoại cầm tay ngay cạnh giường nên vội dậy trả lời. Bên kia đầu giây giọng anh Khôi gởi lời chào, và văng vẳng đàng sau tiếng nói rộn ràng của các chị, không nghe ai ra ai, chỉ biết là có những người đang vui vẻ gặp nhau. Anh Khôi bảo mời chị sang ăn sáng, các anh chị đã đến rồi. Hỏi ra mới biết các quý vị này đi và đến từ tờ mờ sáng.

Dậy sửa soạn thì Cô Tư cho biết ốm vì không có thuốc. Hỏi đầu đuôi như thế nào, tại sao. Tại Lễ Tạ Ơn, tại bác sĩ nghỉ, tại không thể liên lạc được nên thuốc phải chờ đến ngày đầu tuần. Ôi sao con tôi dại thế. Lại phải gọi Kaiser để lấy tạm thuốc, đủ cho vài ngày, chờ bác sĩ cho tiếp. Gọi xong cho Kaiser thì lo cho Cô Tư, nắn chân, nắn tay, chân tay lạnh ngắt, xoa bóp khắp người để cho máu huyết lưu thông. Cô Tư toàn thân đau nhức, sờ đến đâu, đau tới đó. Đau nhưng để cho Mẹ xoa nắn vì cảm thấy đỡ hơn. Xoa nắn xong cũng đã hơn 10 giờ, chạy vội dến Kaiser San Marcos để lấy thuốc, vào đó cũng phải đợi mười lăm phút. Thầm trách Kaiser làm việc bê bối, không được hiệu quả cho lắm. Đáng lẽ lúc gọi pharmacy từ nhà, cô dược sĩ này đã phải cho vào hồ sơ và đặt thuốc sẵn cho mình đến lấy, nhưng họ không làm vậy. Thế là phải trả lời lại bằng ấy câu hỏi, bằng ấy chuyện, kể lể từ đầu câu chuyện như thế nào, tại sao cần thuốc và đứng chờ thêm mười lăm phút.

Đang lúc chờ đợi tại pharmacy, thì thấy anh chàng dược sĩ mà lúc nãy vừa lấy toa của mình, gọi nói trên loa phóng thanh. Lần đầu không hiểu gì, lần thứ hai mới nghe ra anh nói "Patient in distress in pharmacy first floor." Anh lập đi lập lại 3-4 lần. Ngoảnh nhìn về phía anh nhìn thì thấy một cậu bé mặt nhợt nhạt trắng xoá và hai người, một đàn ông, một đàn bà, không biết là anh chị hay là bố mẹ của đứa bé, đang loay hoay đứng cạnh hỏi han. Trong vòng một phút, bốn bác sĩ, năm cô y tá, một người orderly, phụ y-tá, và một anh bảo vệ lần lượt chạy vào. Người mang xe lăn, ngời mang bình oxy, người mang emergency medical bag. Người bác sĩ đầu tiên quan sát và khám mặt mũi, bắt cậu bé há mồm, thở ra thở vô để nghe tim phổi. Rồi Ông cho cậu bé nằm dài ra trên hai ba cái ghế. Một cô y tá thì lo đo huyết áp, một cô thì cặp máy đo oxy vào tay. Thấy đội ngũ y khoa này làm việc, tôi thấy nếu ai có biến chứng gì trong khu y viện này chắc an tâm vì "you are in good hands."

Lấy được xong toa thuốc, chạy đấn nhà anh chị Khôi, ghé vội vào. Ở đó sáng nay đã có anh chị Khanh, anh chị Nguyên và anh chị Biên. Các anh chị đã đến và đã ăn xong. Chị Khanh làm cho một tô bún bò. Tôi ngồi vào bàn ăn thì câu chuyện của ngày hôm đó lúc đầu xoay quanh chuyện anh Chính về Việt Nam. Anh Khôi nhắc là sao tôi dám cho cọp về rừng. Tôi không biết trả lời sao cho đúng nhưng nghĩ trong đầu, nếu cọp muốn về rừng thì làm cách chi cũng không cản được. Làm chi việc vô ích.

Ăn xong, chị Nguyên xoay ra karaoke. Chị Khôi loay hoay sửa soạn máy. Chị Nguyên hát rồi chị Tầm hát, rồi chị Khôi hát. Chị Tầm được các anh chị công nhận là ca sĩ chuẩn của khoá 7/68. Anh Khôi cũng hát, tôi không biết bài này. Tuy nhiên nghe bài tình ca này cũng mùi mẫn và nghe anh hát thì biết anh đang gởi hồn cho em nào đó mà tôi nghĩ nếu không lầm là chị Khôi.

Anh Khôi đang hát Chị Nguyên đến cạnh tôi nói nhỏ "Kỳ họp mặt khoá sắp tới này sẽ có hai ca sĩ mới: Ông Khôi và Ông Chính. Hai ông ca sĩ này hát được lắm." Chị nói vậy. Chị đâu có biết là hôm trước hát ở nhà tôi, chị có nhắn nhỏ anh Chính có 1-2 chỗ hát hơi sai làm ông ấy cụt hứng. Hôm đó tôi giới thiệu anh Chính hát bài "Một ngày không có em" - môt bài mà tôi nghe anh ấy hát hoài ở nhà và tôi chấm là nghe anh hát có hồn, nghe mùi não ruột. Từ ngày Chị Nguyên nói vậy, ông chồng yêu quý của tôi hình như không hát bài đó nữa. Như vậy không biết là khi họp mặt ông ấy có chịu hát không?

Ăn xong một ít lâu, thì chuông điện thoại reo, anh Chi Tầm sắp đến rồi, đang ở đầu ngõ. Ngõ nào tôi không biết, nhưng chắc cũng rất gần vì vài phút sau hai anh chị và chị Luật xuất hiện. Mấy chị em tay bắt mặt mừng hỏi thăm chuyện của nhau. Không thấy anh Luật, tôi hỏi. Mấy hôm nay lễ lộc, tiệc tùng liên tiếp mấy ngày anh Luật ăn chơi quá độ, bây giờ cần nghỉ ngơi. Còn Chị Tầm mang vào nhà một chai nhìn ngoài thì là chai cream hazelnut để trộn vào cà phê làm cà phê sửa - thực tế đây là một chai cà phê sữa chính chị pha, đem từ nhà đến, gói ghém với bao tình cảm ân cần. Chị rót ra cho mỗi người một ít. Cà phê của chị pha ngon. Chị Tầm nói cà phê pha công phu nhỉ từng giọt, pha hơi lâu. Các anh chị khen. Tôi mới nhắc là nhà chị Tầm xưa ở Việt Nam là gốc cô nàng cà phê. Tôi ở lại gần một tiếng rồi xin cáo các anh chị để về đưa thuốc cho con gái uống. Chị Nguyên chạy vội theo, ra xe mang vào một bịch đồ ăn mua từ quận Cam. Chị chia cho một bao pâté chaud mang về cho con gái ăn.

Về đến nhà, Cô Tư, đầu nóng bừng, đang ngủ vùi trong chăn. Tôi nhắc con dậy ăn rồi uống thuốc. Lại làm một màn massage từ trên xuống dưới, massage chân, lòng bàn chân, tay, lòng bàn tay, lưng, chạy dọc theo đốt xương sống, đầu, cổ... Xong lại cho con chó tên Star ra ngoài sân cho nó chạy nhảy một ít. Hôm nay chắc ở trong nhà nhiều, Star có vẻ bực bội, cái gì trên sàn đều lượm, gặm nhai tuốt hết. Trong khi chờ Star ngoài vườn, tôi xoay ra rửa cái thùng rác. Thùng rác đã lâu chưa rửa nên dơ và hôi. Định rửa cả mấy tháng nay mà lúc nào cũng có chuyện làm. Hôm nay chồng đi vắng, con ốm, ngày lễ thôi thì rửa đi. Thứ bảy đã bỏ nước vào để ngâm cho những đất cát, bụi bậm, rác rưởi mềm ra để rửa cho lẹ. Dùng cái cây lau nhà cũ kỹ mà tôi sẽ cho về hưu sau chuyến này, tôi kỳ cọ mãi. Lại thêm một cây cọc bự để chà cho ra nhừng chỗ bấn đóng cứng. Đứng rửa khá lâu, kỳ cọ, đổ nước ra, cho nước vào, lại kỳ cọ nữa. Việc hơi khê, không sạch một trăm phần trăm nhưng ít ra chín mươi chín phần trăm những bụi bùn bám vào thành, đáy và nắp của thùng rác cũng đã được giải phóng.

Trời nắng chói nóng bỏng trên vai tôi. Hôm nay tôi mặc chiếc áo mới mua trên mạng. Cũng nhờ ông chồng yêu quý đi vắng, không biết gì làm, lên mạng order một lô áo quần. Chiếc áo này không dài tay nhưng không ngắn tay. Tôi thích những áo tay ba phần tư này vì lẽ mình không được cao mấy, tay không dài mấy, mặc kiểu áo tay này rất là hạp. Tôi mặc nó hôm nay vì là mùa đông, tôi nghĩ ngoài trời sẽ hơi lành lạnh. Ai ngờ 82 độ Ép-phờ. Tháng 12, 82 độ, mùa đông của tôi đi đâu mất rồi!

Rửa xong thùng rác, để cho nó khô. Cho Star vào nhà. Len xem hai cô con gái yêu và dặn dò Cô Năm chăm sóc cho Cô Tư. Tôi lại rời nhà ra Costco để lấy mấy tấm hình gởi rửa hôm qua. Hình này chụp tháng trước lúc Anh Chị Tầm và Anh Chị Nguyên xuống chơi thăm Anh Chị Khôi và chúng tôi bốn cặp ra bờ biển Torrey Pines gần nhà đi dạo và chụp hình. Tôi chuyển lên và đặt in hình từ thứ sáu. Costco 1-hour - hình rửa trong vòng một giờ - nói vậy mà không phải vậy. Gửi vào để rửa từ hôm trước mãi đến trưa hôm sau mới được lấy. Tôi muốn rửa thử để xem màu mè như thế nào. Mấy lần rửa ở CVS màu không được tươi lắm nên tôi hơi ớn và không có tin tưởng nhiều vào những hệ thống rửa này.

Thứ bảy định đi xem thử rồi đặt hình tiếp cho kịp sáng chủ nhật, mang làm quà cho các anh Chị. Tính cho nhiều cũng không đi tới đâu. Định ra khỏi nhà khoảng 12 giờ, Giục con gái, cô Năm mãi. Tới giờ thứ 24, Cô ấy quyết định là phải tắm rửa. Việc tắm của cô ấy làm cho tôi chậm trễ 40 phút. Thế là bác việc đi Costco xem hình. 12 giờ 40 ra khỏi nhà, chạy thẳng đến nhà dưỡng lão đón mẹ tôi và cùng đưa bà ấy xuống thăm Bà Ngoại của tôi và các cô cậu bên mẹ tôi ở nhà cô tôi.

Đến nơi các cô các cậu và hai người em con cô con dì với tôi đã có mặt từ bao giờ. Mọi người vừa ăn xong. Tôi và mẹ tôi lại vào ngồi ăn tiếp. Các câu chuyện xoay quanh nhiều vấn đề. Chuyện thứ nhất vẫn là chuyện anh chồng của tôi đang được về ở chơi Việt Nam. Mọi người lo cho tôi sao dám cho chồng đi. Rồi đến chuyện đánh bài casino, nhà mẹ tôi có nhiều người thích đỏ đen, nên là đề tài dễ nói và được nói đến nhiều.

Đến chuyện già cả bệnh tât. Ông cậu, em của Mẹ bị chấn mạch não đã lâu, giờ nằm trong nhà dưỡng lão, đang có triệu chứng đầu óc bất thường. Bố tôi cũng bị chấn mạch não đầu, đã ở trong nhà dưỡng lão hơn năm năm nay. Bố tôi lúc trước khi bị bệnh, rất là nóng tánh, cao ngạo, nhiều tự ái - thế mà từ ngày ông bị bệnh, một phần ông không nói được nên ông không la hét, hay không thể la hét nếu bực bội. Tôi cám ơn Trời cho Ông được bình an, chấp nhận cuộc sống như thế, trong nhà già quanh năm. Một năm vài ngày lễ chính Noel, Thanksgiving, Father's Day, Mother's Day, Labor Day... tôi đưa ông về ăn uống và gặp gỡ con cháu họ hàng. Tuy nhiên đó là rất ít so với những ngày ông ở trong viện dưỡng lão.

Mẹ tôi hàng ngày vào thăm và chăm sóc cho Ông. Bà giao tiếp, xin xỏ, giành giật sao được ít đất trong khuôn viên của nhà dưỡng lão. Bà trồng xu hào, cà chua, rau thơm, bắp xú. Khi có rau có trái, Bà gặt hái và mang vào cho nhà bếp để họ làm cho mọi người ăn. Cám ơn người phụ trách sinh hoạt nơi này đã cho Mẹ tôi có mảnh đất con con để Bà quậy cho có việc cho vui.

Chuyện các cháu bé, thế hệ thứ tư tính từ bà tôi trở xuống. Chuyện ông này bà kia. Đây là dịp cho tôi cập nhật tin tức gia đình. Ngồi chơi đến 3 giờ tôi lại cáo từ đi về để còn qua Costco xem thử cái hình. Hình rửa đẹp và màu như ý muốn. Tôi tính nhẩm trong đầu 1-hour, một giờ. Bấy giờ là gần bốn giờ, 6 giờ rưỡi Costco đóng cửa. Tôi đặt hình bây giờ thì cũng còn hơn 2 giờ nữa cửa tiệm mới đóng cửa - chắc chắn sẽ có hình để mai đem biếu các anh chi khoá 7/68. Tính thế mà không phải thế. Đặt hình xong, máy vi tính thông báo là 1 giờ ngày hôm sau, hình mới được. Gọi Costco than phiền thì cô Kara, nhân viên khâu hình rửa lấy liền bảo là giờ lấy hình là tuỳ theo số lượng hình Costco nhận rửa, không hẳn là 1 giờ. Thế có chán không? Đó là tại sao tôi phải đến Costco chủ nhật để lấy hình.

Trở lại nhà Anh Chị Khôi. thấy có thêm khách mới, không biết rõ ai là ai vì không ai giới thiệu ai với ai. Chỉ đoán là bạn nhà thờ - ca đoàn với Anh Chị. Mọi người lại chuẩn bị ăn tiếp. Kỳ này có bún chả, bún riêu, bánh ướt với giò chả. Chị Biên có vẻ tay nghề bếp cao cấp. Tôi được trao nhiệm vụ sửa lại nước mắm bằng cách cho tỏi, thêm đường, thêm chanh sao cho ngon. Trong lúc tôi đang làm tỏi, Chị Hằng hay Chị Nga hỏi và chép xuống cách thức làm bánh bèo của chị Biên. Tôi muốn ghi lắm mà bận làm nước mắm. Một lát lại đến đậu phọng da cá mà lúc đầu viết bài này tôi không nhớ tên. Đối với tôi đây là món thèo lèo cứt chuột, nguồn gốc tên này hư thực ra sao, tại sao lại có cái tên quá ư là kêu thì tôi không biết. Lại một màn các chị ghi chép. Tôi vội hỏi mượn Anh Khôi cái máy vi tính. Máy của anh lúc bây giờ cháu trai đang dùng. Anh mang cho tôi cái Ipad. Chưa dùng cái này nhiều cũng không biết rõ như thế nào. May là anh ấy có mở sẳn cái tài khoản email của anh ấy. Đáng lẽ tôi phải dùng tài khoản của tôi, nhưng đây chắc là cách hay nhất, nhanh nhất - thôi thì tôi cứ gởi từ tài khoản của Anh Khôi vậy. Mở một thư mới, đánh vội cách thức làm đậu phọng rang ngọt và gửi cho chị Luật và chị Khanh.

Xong màn đó, mọi người lại ăn, rồi dọn dẹp rồi Chị Tầm và Chị Nguyên karaoke một tí. Gần 3 giờ đến giờ chị Tầm phải đi chạy show, phải về quận Cam, để tập dượt văn nghệ. Chị Khôi mang ra mấy chậu poinsettia, một đặc sản của nam Cali, cây với hoa lá đỏ đặc biệt cho mùa Giáng Sinh. Poinsettia là loại cây xuất phát từ Mễ Tây Cơ. Người Mễ dùng cây này làm màu và thuốc hạ hoả. Tục truyền rằng vào khoảng thế kỷ thứ mười sáu, một em bé Mễ nghèo không có gì để dâng hiến cho Chúa Giê-Su trong dịp lễ Giáng Sinh. Cô bé này được thiên thần hướng dẫn gom góp cây cỏ dại ven đường cống hiến lên bàn thờ Chúa. Các cây cỏ dại này nở bông đỏ rực rỡ và đó là sự tích poinsettia và từ đó vào dịp Giáng Sinh cây này được trưng dụng trong nhà thờ.

Tại Mỹ, gia đình Ecke, một gia đình nông dân người Đức đến định cư tại vùng đất "Thiên Thần" vào cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20. Albert Ecke bắt đầu bán loại cây này ở các quán bên đường. Paul Ecke, thế hệ thứ hai gia đình Ecke, phát hiện ra cách ghép cây. Ông ghép hai loại poinsettia vào một cây, làm cho cây nở rộ, dầy đặc, màu sắc đẹp hơn cây thường. Paul Ecke Jr, thế hệ thứ ba, là người làm cho cây poinsettia trở thành cây của mùa Giáng Sinh. Ông gởi cây tặng không cho các đài truyền hình và các chương trình có tiếng như Bob Hope, Tonight show để trưng bày vào mùa Lễ Tạ Ơn và Giáng Sinh. Gia đình Ecke độc quyền bán cây này cho đến năm 1990, một học giả gốc Á Châu viết về bí quyết ghép cây giúp cho các nước nam mỹ trồng và sống với nghề này.

Mấy cây hoa lá đỏ này được các chị xúm lại cột nơ đỏ. Chị Khôi tặng cho mỗi gia đình một chậu mang về, để nhớ nhau trong những ngày lễ sắp tới. Rồi lại chụp hình, chụp tới, chụp lui, bắt cậu út của Anh Khôi làm phó nhòm. Mọi người giao cho Út Kha máy hình. Thế là cháu bấm máy mệt nghỉ.

Về đến nhà, thấy con ốm, phòng bừa bộn, ghét quá, mang hết quần áo, chất vào phòng giặt, thay luôn drap giường, chăn chiếu. Tối nay, tổng dọn dẹp, lôi hết quần áo, drap giường và chăn trong phòng con ra. Một đống đồ, không biết giặt đến bao giờ mới hết. Bắt đầu giặt một lố, vẫn chưa xong, Chắc giặt sáng đêm cho có việc để làm để hết một ngày không có Anh.

NYNH




Sunday, November 3, 2013

Hình Xưa by Vân Anh

Hình Xưa Khóa 7/68 KQ

1968 - 1980

photos by Vân Anh



Hình 1: Trần Văn Chính & Lương Thế Cường
(Cám ơn Vũ Văn Khanh for the info.)



Hình 2: Nguyễn Xuân Bách (Bách Phè)
Bây giờ anh ở đâu?



Hình 3: Anh chị Trương Văn Tập và Bùi Văn Tải (mất tích)
(Cám ơn TCAD)



Hình 4: Trực Ngựa - Bây giờ anh ở đâu?
Xin các bạn trả lời trong phần comment ở dưới!



Hình 5: Hiển Trố - Bây giờ anh ở đâu?
Xin các bạn trả lời trong phần comment ở dưới!



Hình 6: Hiếu - Chính - Nhơn - Quế



Hình 7: Một buổi họp mặt - Gồm những ai?
Chụp vào dịp nào? Chụp ở đâu?
Xin các bạn trả lời trong phần comment ở dưới!



Hình 8: Một buổi họp mặt - Gồm những ai?
Chụp vào dịp nào? Chụp ở đâu?
Xin các bạn trả lời trong phần comment ở dưới!



Hình 9: Một buổi họp mặt - Gồm những ai?
Chụp vào dịp nào? Chụp ở đâu?
Xin các bạn trả lời trong phần comment ở dưới!



Hình 10: Con trai của Nguyễn Văn Thân Thấy Chưa?



Hình 11: Nhan và con gái Ý-Nhi



Hình 12: Ai đây? Chụp vào dịp nào? Chụp ở đâu?
Xin các bạn trả lời trong phần comment ở dưới!





Gõ con chuột vào đây
để xem slideshow toàn bộ
Album Hình Xưa Khóa 7/68 KQ (1968 - 1980)
by Vân Anh (chị Trần Văn Chính)