Thơ Trần-Công Anh-Dũng
Ta đang sống ngu ngơ như... cột điện.
Nắng mưa thui thủi một mình thôi.
Nhưng, Trời ạ! Bỗng từ đâu em đến,
Khiến cho ta, cột điện, cũng bồi hồi.
Rồi một hôm em gọi ta “hàn sĩ”
và khăng khăng trao tặng áo khinh cừu.
Em dặn dò nhớ khi nào đắc ý(?!)
Đừng quên về quê cũ đón nhau.
Ta quyết ý chối từ ba bốn bận.
Em cố tâm khuyên dỗ sáu bảy lần.
Ta đang rét nên cuối cùng ta... nhận.
Ấm thân ngoài, mà trong dạ phân vân!
Em đã bắt ta phải làm “hàn sĩ”.
Ta biết làm sao cho được như lời?
Hàn? Ta nghèo sẵn, xem chừng dễ.
Sĩ! Thì... hổng dám đâu, em ơi!
Chữ nghĩa ta chắc vừa đầy lá mít
Hở môi ra e thiên hạ cười em.
Sao lại quen thằng cha căng chú kiết.
Lục khắp người không có một xu ten!
Em bảo thương ta em mặc kệ.
Chỉ mong sao ta sớm được... nên người!
Em hiên ngang nói những lời... cha mẹ!
Ta sợ em...la, ríu ríu vâng lời.
Ta hì hụi chong đèn bên sách vở
Có bữa ngủ quên xém nữa cháy nhà!
Em thương tình chạy qua nhắc nhở.
“Đừng ráng nhiều, học vừa đủ thôi nha!”
Được lời em ta... thôi không học nữa;
(học cho nhiều lỡ ... làm cháy nhà sao?!)
Đúng vào dịp khóa Không Quân vừa mở,
Ta lén lén em, chen chúc thi vào.
Ngày nhập ngũ ta tìm em, từ giã.
Em khóc mùi, nước mắt đẫm vai ta!
Áo thấm lệ em, ta... không giặt nữa.
Lúc nhớ em, cứ vai áo hít hà!
Em dặn ta, ra trường thì trở lại.
Để cho em và lối xóm được thăm.
Ta thề có... Ông Bà Ông Vải.
Sẽ trở về gầy một cuộc trăm năm.
Ta đi học bốn quân trường liên tiếp;
Học xong ra đơn vị nhận việc ngay.
Bốn tháng sau mới được cho đi phép.
Về tìm em toan tính chuyện lâu dài.
Té ra đã ba năm, ta biền biệt
Gặp được em thì em đã có chồng!
Ta trách em, “Sao em... chơi ác nghiệt?”
Em cười buồn, “Em bắt chước Châu Long.”
Bà Châu Long xưa thiệt là đa sự.
Em bắt chước chi cho khổ đời ta!
“Hai người” làm ta giận lây... phụ nữ.
Ta “nhẫn tâm” thề... ở vậy tới già!
Em bảo ta, “đừng trẻ con giận lẫy
Hãy quên em, con chim ở trong lồng.
Em dẫu rằng có yêu anh thuở ấy.
Nhưng nay em là gái đã có chồng!”
Chồng em cũng trong vòng ta quen biết.
Nổi danh lì, pilot lái trực thăng.
Ta đâu nỡ... vái cho chồng em chết!
Nên hắn, tàn cuộc chiến, vẫn sống nhăn.
Tàn cuộc chiến ta... mạt theo vận nước.
Mấy năm tù đâu ai tới thăm nuôi!
Dẫu cam phận làm con cưng... bà phước
Vẫn nhớ thương, thương nhớ ngậm ngùi!
Sang Mỹ nghe qua bè bạn cũ.
Chồng em chung thủy ít ai hơn,
“thủ tiết” cùng em như... tử thủ!
Mười năm dài gìn một tấm lòng son.
Ta phải khen hắn là tay hào kiệt.
Tình trường hắn thắng cũng đáng thôi!
Chỉ tại ta, trót cầm tinh...con rệp!
Đã ít tài, kém đức, lại nhiều... xui!
Đón em qua, hắn đi cày hai jobs.
Vợ chồng vừa đoàn tụ được vài năm.
Khổ thay! Chắc Trời lại cần pilot
Gọi hắn lên cho mặc "áo liền quần".
Ta khỏi cần nghe bạn bè kể lại.
Cũng biết em buồn, em tủi xiết bao.
Thương em, ta cũng buồn tê tái.
Ta nói thiệt tình, không xạo em đâu!
Ta ngày xưa đã có lời thề... độc.
Không có em thì ở vậy suốt đời!
Đời ta, chỉ dăm năm nữa... suốt!
Đâu còn tham luyến chuyện... trời ơi!
Nhưng ân tình của em ngày tháng cũ,
Đại trượng phu ân nghĩa phải đền bồi.
Ta cũng muốn “giải hoà” cùng... phụ nữ!
Chỉ có em mới giúp được ta thôi.
Đã mười mấy năm chồng em về cõi.
Hắn rất buồn bỏ em lại long đong.
Hảo hớn hiểu nhau đâu cần phải nói.
Em có ta lo, ắt hắn yên lòng.
Tơ đàn năm xưa giây chùng, giây đứt.
Em cùng ta so, nối lại cho đều.
Trăng sáng vườn sau, tái hồi hoà khúc.
Đôi mái đầu tiêu muối chụm bên nhau.
Ta tìm em qua những người quen cũ.
Em ẩn cư biền biệt những nơi nào?
Mảnh khinh cừu cũ ta còn giữ.
Tấm tình tri ngộ biết đền sao!
Châu Long! Em ở đâu?
... Châu Long! ...Em ở đâu???
California 2 / 2008
Trần-Công Anh-Dũng
Tình ta chẳng đặng trăm năm
ReplyDeleteĐền em thơ viết tặng trăm câu tròn
Ngàn sau bia đá có mòn
Dấu ân tình cũ mãi còn thiên thu