Thơ Vũ Khanh
Có một chiều xuân giấc mộng đầy,
Ngõ hồn dâng nhẹ thoáng men say.
Ngàn mây trắng cũng mờ trong nắng,
Thấp thoáng sân trường áo trắng bay.
Từ đấy đêm về vui với thơ,
Dù thơ không nói trọn tình mơ.
Nhưng tôi cứ viết, mong vơi nhớ,
Sao lại đầy thêm? Thật chẳng ngờ!
Vườn khuya mới nở nụ hồng đêm,
Tôi ngỡ môi em hé cánh mềm.
Lá úa lìa cành rơi trước gió,
Tưởng như em nhẹ gót bên thềm.
Nhung nhớ mênh mang ngọn nến hồng,
Tương tư bàng bạc ánh trăng trong,
Sương giăng màu áo, màu thương mến,
Đêm vắng cho dài thêm ước mong.
Em đến mà chi giữa chốn đây!
Gieo bao mộng ước trái tim này.
Giá như biết thế chiều xuân ấy,
Áo trắng ai về, mặc gió bay...
Rồi cuối mùa thu em hiểu ra,
Những nỗi niềm riêng rất thiết tha.
Mỉm cười: - Anh trót yêu ai đấy?
Tôi dấu vội vàng: - Chuyện đã xa!
Tình mơ e ngại ngỏ lời,
Mượn thơ phong kín khung trời yêu thương,
May ra còn bước chung đường,
Vẫn hơn hai đứa mỗi phương một người.
Vũ Khanh
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!