Thơ Hoàng Anh
Em về lại phố nhỏ một buổi chiều
Trong đoàn người lũ lượt trên đường, xơ xác
Thất thểu bước đi, cúi đầu ngăn nước mắt
Có mất mát nào bằng hôm nay
Bừng mắt dậy đời bao thay đổi
Phố điêu tàn, bầy thú đi hoang
Bừng mắt dậy gia đình tan nát
Hận thù này nung nấu tâm can
Bạn bè còn lại nhìn nhau câm nín
Nắng vẫn vàng nhưng vàng chín đau thương
Vẫn cô giáo học trò sao vội vàng ranh giới
Chủ nghĩa nào về đây nhuộm đỏ ngôi trường
Buộc tóc, chân không, tay tập cầm cuốc
Em bủa từng nhát xuống mảnh đất khô cằn
Ươm vào đó bao mồ hôi nước mắt
Có khi nào cây hi vọng lên xanh?
Ôi tháng Tư, buổi sáng không có bình minh
Cuộc sống bao quanh bởi màu cờ chủ nghĩa
Những khúc nhạc như bom gào đạn xé
Thiêu đốt lòng người, uất nghẹn trong tim
Bỗng dưng lo sợ, nghĩ đến anh
Em cầu trời chiến cuộc đừng lan nhanh
Để phương đó bình yên và đứng vững
Dù biết sẽ không gặp lại, cũng đành
Hoàng Anh
Rất cãm động ...
ReplyDeleteĐồng ý với Châu Cay.
ReplyDelete