thơ Vũ KhanhMùa Đông này nữa cách xa nhau Biển Thái Bình Dương, nửa địa cầu Denver vừa chớm vào băng giá Tuyết trắng mênh mông một nỗi sầu Bưu điện dài ra mấy quãng đường Ngọn đồi lạnh lẽo ánh tà dương Hàng cây trút lá, cành xơ xác Đợi gió Đông về đọng tuyết sương Anh đi lặng lẽ cuối chiều Đông Thương nhớ miên man nặng trĩu lòng Quê Mẹ đường về sao diệu vợi Tình em canh cánh mỏi mòn trông Lá thư ngàn dặm góc trời xa Cho khách ly hương bớt nhớ nhà Ô hay! Bão táp từ đâu đến Cuốn mất thư hồng đi rất xa Tình thư em viết gió thầm ghen Băng tuyết chừng như cũng giận hờn Nên cố vùi chôn lời yêu dấu Nhưng mộng ước đầu ai dễ quên Bao giờ mới hết gió chiều đông Cho tôi tìm lại cánh thư hồng Hay là gió biết ai kia sắp... Nên tránh cho tôi cảnh não lòng Vũ Khanh |
Monday, December 23, 2013
Mùa Đông Denver
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!