Tuesday, February 11, 2014

Chị Nắm Tay Em

Tưởng Nhớ Chị Hồ Điệp

Thơ & giọng ngâm: Phạm Văn Phú




Đầu Xuân Ất Mùi năm xưa, khi theo Bố Mẹ từ Bắc vô Nam, tôi, cậu bé chưa tròn 7 tuổi đã biết buồn vì phải xa rời vùng trời kỷ niệm thuở ấu thơ, đoạn lìa hẳn nơi chôn nhau cắt rốn, nơi ngoại ca trù và nội thơ văn, và không còn được ông nội ôm vào lòng ngân nga ru ngủ bằng những vần thơ cổ.

May thay, nơi vùng đất miền Nam mưa nắng hai mùa, bầu trời kỷ niệm thuở bé ấy đã được kết tụ lại trong tôi qua làn sóng của đài phát thanh Sài Gòn với những áng thơ văn muôn màu muôn vẻ, trong đó có những vị tiên đang nhẹ nhàng gieo hạt giống thanh âm vượt thời gian và không gian đưa tôi vào quá khứ lẫn tương lai huyền diệu.

Trong số những vị tiên ấy, chị Hồ Điệp là vị tiên cô đã đưa tôi trở về miền quê nội ngoại ca trù thi phú bằng chất giọng ngọc vàng, bằng thanh âm trìu mến nhẹ nhàng thanh thoát khiến, ngoài những giờ đi học và chơi trò trẻ con cùng đám bạn bè cùng trang lứa, tôi thường đắm chìm vào thế giới tưởng tượng của trẻ thơ với ước mơ sẽ được tiên cô Hồ Điệp nắm tay dạo khắp bầu trời thơ mộng, thanh cao của Tao Đàn.

Thế rồi, hơn 10 năm sau, ước mơ thuở bé ấy của tôi bỗng trở thành sự thật. Ngày 11 tháng 6, năm 1966, tại Nhà Văn Hoá Sài Gòn, trong buổi trình diễn phát bằng khen cho những thí sinh trúng giải các bộ môn thơ, ca, nhạc, kịch, và vọng cổ cải lương được tổ chức tại Hý Viện Thống Nhất ngày 3, 4, 5, và 6 tháng 6, 1966, tôi đã được chính vị tiên cô ấy của mình lần đầu tiên nắm tay ân cần dặn dò trước khi dắt tôi bước lên sân khấu. Điều đặc biệt, bất ngờ, và thú vị nhất là việc chính vị tiên cô ấy đã đóng vai trò giám khảo trong bộ môn ngâm thơ của tôi.

Tối hôm sau, ngày 12 tháng 6, trên căn gác gỗ cửa hở gió lùa tại căn nhà thân yêu trên đường Cô Bắc, Phú Nhuân của Bố Mẹ, tôi đã chong đèn đặt bút viết bài thơ "Chị Nắm Tay Em" với tất cả niềm xúc động chân thành và quý mến về Chị Hồ Điệp, vị tiên cô thuở bé của mình.

Chị Nắm Tay Em


Lần đầu được chị nắm tay em
Choáng ngợp hồn thơ thoả nỗi niềm
Hơi ấm chị truyền lan toả rộng
Xuân về phơi phới trái tim em

Nhớ phút ban đầu, chị thật nghiêm
Dù không dấu nổi nét duyên hiền
Hàng đầu giám khảo ngồi ngay ngắn
Chị lẫn Đinh Hùng giáng bút tiên

Trừ Thày dạy cũ Vũ hoàng Chương
Gục gặc y như lúc ở trường
Chẳng thích ngồi bàn Ban Giám Khảo
Xem trò chập chững bước văn chương

Bán kết dâng trào nỗi nhớ nhung
Sầu bi uất hận chẳng tương phùng
Em cao vút giọng vào chung kết
Chị mỉm cười nhưng chẳng đứng chung

Vào ngày đại hội phát bằng khen
Giữa tiếng đàn tân cổ vọng rền
Tiếng sáo dương cầm sâu lắng đọng
Tươi cười chị nắm chặt tay em

-Tới lượt em rồi, vững bước đi!
Gần em có chị chẳng lo gì
Ân cần chị bảo em thư thả
Kẻo vấp quên lời bỏ tứ thi

Nghe lời chị dặn bước khoan thai
Diễn xuất đường mây nhẹ gót hài
Thoát tục, lời thơ trầm lắng đọng
Em chìm trong tiếng sáo thiên thai

Em mừng lãnh giải nhất, bằng khen
Có chị bên em thoả nỗi niềm
Hồ Điệp trong lòng em nhớ mãi
Xuân về sưởi ấm trái tim em

Phạm văn Phú


No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!