Thơ Bùi Hữu Giao
Nhớ lại Kim Chung Tiếng “hối a”! Nghe ghê như tiếng hú hồn ma. Tim tôi đau sót như se lại, Bao cảnh điêu tàn bỗng hiện ra. Có kẻ giang sang hưởng đủ mùi, Còn tìm đen, đỏ để mua vui. Nhà lầu hàng dãy đi đời sạch, Còn lại gì đâu? Mã dẻ cùi! Có kẻ làm công, tháng lãnh lương, Vợ con nheo nhóc, chẳng hề thương. Vào sòng đem nướng, tiền tong hết, Thụt két, nhà pha cảnh rất thường. Có bác cần lao, chú xích lô, Suốt ngày vất vả, tối đi vô. Bạc bài đánh mãi, hầu bao hết, Vợ khóc, con gào vẫn tỉnh khô. Có ả mặt hoa, dáng mỹ miều, Ham mê đen đỏ, cũng đâm liều. Thua cay, tiền hết, còn... trinh tiết Đem bán bừa đi, để gỡ tiêu. Biết bao cảnh nhuộm đặc màu tang! Chỉ bởi ham mê giấc mộng vàng. Tỉnh mộng, hỡi ơi! Tiền mất sạch, Đành ôm mối hận, sống lầm than. Hỡi ơi! Cờ bạc! hỡi ơi Trời! Vui thú gì đâu: cạm bẫy người. Càng hám ăn to, càng chóng chết, Khuyên ai tỉnh mộng, chớ chơi bài. Bùi Hữu Giao 1954 ( Nhạc phụ bạn Phạm Minh Hoa ) Cờ Bạc Là Bác Thằng Bần Giọng ngâm Phạm Văn Phú |
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!