Nguyễn Giang
Xin cám ơn tất cả các bạn cùng khóa 7/68 đã chúc mừng ngày sinh nhật của tôi. Ý nghĩ đầu tiên khi mình thêm 1 tuổi là hơi buồn buồn, vì the destiny road ngày càng ngắn lại, rõ ra là mình càng ngày càng già. Càng già nghĩa là càng đi gần tới hư vô, kể ra cũng chẳng lấy gì làm vui. Càng gần đến ngày phải xa lìa cái thế giới vui vẻ này, xa lìa những người yêu thương mình, hiểu mình, kể ra cũng phải tiếc nuối lắm lắm. Nhưng rồi tôi lại vui! Ở tuổi này, như nhà văn NNN đã nói, là 1 ân sủng của Thượng Đế, tại sao mình không vui? Đầu mình vẫn còn tóc, (mà dù có hói cũng có sao, có em nào mê mình nữa đâu, ngoại trừ vợ mình), mình chưa bị bệnh liệt giường (chứ hổng phải liệt dương), đầu óc còn khá minh mẫn để chối phắt ngay những câu hỏi gài bẫy của vợ mình về những liên hệ mới hay cũ, chưa bị "An Zai Mơ" dù thỉnh thoảng vẫn tưởng mình độc thân khi gặp phụ nữ đẹp, thế thì phải vui chứ! Người mình gặp nhau, quen sơ thì hỏi tuổi, còn quen thân hơn thì cứ hay phê bình mập hay gầy. Người Mỹ thì khác hẳn, họ luôn luôn ca ngợi người khác, tạo niềm vui cho người khác. Mập thì họ cũng chỉ nói "a little overweight", lùn thì là "a little vertical challenge". Hồi tôi mới đến nước Mỹ, tập sự ở Bệnh Viện Tâm Thần, những ngày đầu, gọi bệnh nhân ở đây là "crazy people", tôi được người bạn Mỹ cùng học chỉnh ngay: "Bạn phải gọi họ là mental disorder person mới đúng, they are not crazy, man!" Sự ca ngợi hơi thái quá của người Mỹ đôi khi cũng dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng. Hồi mới qua, học ESL (English as second language), bà thầy dạy cứ khen tôi: "YOUR ENGLISH IS EXCELLENT!". Vin vào đó, tôi cứ tưởng tiếng Mỹ của mình là trùm thiên hạ rồi, chẳng thèm học thêm. Hậu quả là cho tới bây giờ, tiếng Anh của tôi vẫn "ăn đong" không thể tả! (nhưng bạn bè sức mấy mà biết vì mình hay chêm tiếng Mỹ ba rọi vào câu chuyện!). Gia đình bên vợ tôi từ VN mới sang, thú thực, mỗi lần dẫn họ đến các cơ quan công quyền của Mẽo, tôi vẫn hồi hộp như lần đầu "đặt tay vào chỗ không thể đặt" như nhà văn MT đã viết. Một ông bạn cũ, (chỉ thuộc loại BÈ thôi chứ chưa phải là BẠN) 2 năm trước đây tôi gặp phải tại 1 vũ trường quận Cam, cứ nhắc đi nhắc lại câu nói "nhân nghĩa bà Tú Đễ" với tôi: "SAO DẠO NÀY ÔNG XUỐNG SẮC THẾ, CHẾT CHỬA, CÓ SAO KHÔNG?" Mỗi lần cà thạch cà thọt nhẩy xong 1 bản, anh ta lại nhắc lại câu hỏi đó với tôi! Đến lúc tôi phải ôn tồn nói với anh ta rằng đây là nơi vui chơi, không phải là nơi tỏ ra ân cần thương hại vờ vịt về sức khoẻ của người khác, rằng nếu tôi chết đi tôi cũng chẳng mong nhận được email chia buồn từ anh đâu, rằng trông anh cũng xuống sắc thấy ớn chẳng thua gì tôi, anh có soi gương hàng ngày không, tôi nghi anh bị ung thư đấy, rằng khối người trong Viện Dưỡng Lão, phải ngồi xe lăn, có muốn cũng không thể đi nhẩy kiểu vờn hoa bắt bướm như anh và tôi, đang mong chờ những lời hỏi thăm của anh, rằng anh còn muốn nói điều gì để tình cảm vốn từ lâu nhạt nhẽo của tôi và anh được khởi sắc hơn không, vân vân và vân vân... Từ đó cho đến khi về, không thấy anh ta buông những câu nói xót xa cho tôi nữa, cũng may! Tình bạn "nhạt như dắm đĩ" của tôi và anh coi như chấm dứt từ "cái đêm hôm ấy". Chúng ta có thể bào chữa rằng lời phê bình đó là do lòng quan ngại thành thực của anh ta với bạn bè. Anh ta quan ngại nhiều cho tha nhân như vậy kể ra cũng khá phí sức đấy nhỉ! Hôm nọ, chúng tôi có tụ họp để đón mừng 1 người bạn hồi Trung Học mới từ Thuỵ Sĩ sang! Xa cách nhau đã gần 60 năm, thế mà có anh bạn còn hỏi: SAO TRÔNG ÔNG KHÁC HẲN HỒI XƯA, MÀ TRÔNG LẠI GIÀ QUÁ! Anh này chắc bị vợ đì kỹ quá, sói cả đầu nên quên cả ý niệm thời gian! Anh ta quên rằng mới cách đây nửa tiếng, sau dễ đến 15 phút nghe anh nhắc về kỷ niệm trường xưa, tôi đã phải ghé tai anh ta hỏi nhỏ: XIN LỖI NHÉ, TÊN ĐẰNG ẤY LÀ GÌ NHỈ? Cách đây hơn nửa năm, tại Viện Việt Học, tôi gặp 1 ông hơn kẻ hèn này 7, 8 tuổi cứ than thở mình già! Tôi bèn chỉnh ngay: "ANH PHẢI HÃNH DIỆN VÌ GIÀ CHỨ, KHỐI THẰNG MUỐN GIÀ NHƯ ANH MÀ ĐÃ ĐƯỢC CHÚA GỌI TỪ KHUYA RỒI! MẶC CỔM MẦN CHI VẬY, CÓ AI TRẺ MÃI ĐƯỢC ĐÂU! THAN THỞ LÀM CHI VẬY ÔNG, NGOẠI TRỪ ÔNG MUỐN THAN THỞ ĐỂ TẠO SỰ THƯƠNG HẠI CHO CÁC BÀ Ở ĐÂY THÌ CỨ VIỆC! Quả thật là tôi rất vui trong ngày sinh nhật. Thường vào các Nursing Home để đàn địch ca hát giúp vui cho những người già, gặp vài người bạn của mình sớm ngồi xe lăn trong đó, tôi càng cảm thấy tôi còn quá may mắn, ít ra là tới ngày hôm nay. Trong cuộc chiến Quốc Cộng 20 năm, mình vẫn còn sống sót. Ở tù CS gần 6 năm, vẫn sống sót. Vượt biên bằng tầu đến đây, 50/50 sống chết, vẫn sống sót. Bao năm chiến đấu quyết liệt trên giường ngủ với khá nhiều sắc dân, vẫn sống sót. Bị Tướng KQ hành mờ người, vẫn sống sót. Bị vợ đì gần 30 năm nay, vẫn sống sót. Thế thì còn gì để than phiền với ông Trời nữa nhỉ? Bạn nào buồn chán vì tuổi già của mình, xin cứ vào Viện Dưỡng Lão, ở đấy, bạn sẽ thấy bạn vẫn còn là người hạnh phúc! Có nhiều bạn ta không muốn nghỉ làm để về hưu, cứ tâm sự: "TAO PHẢI LÀM TIẾP, VỀ HƯU HỔNG BIẾT MẦN CÁI GÌ!" Yên chí đi, cứ hàng ngày dẫn vợ vào Nursing Home an ủi những người già bệnh tật trong đó, hoặc không cần an ủi đâu, chỉ đứng nhìn mà thôi, bạn sẽ cảm thấy đời bạn hạnh phúc hơn, đáng sống hơn, như tôi!
Nguyễn Giang |
Các con tôi rất là dị ứng với những câu chào hỏi, những lời hỏi thăm, đo dài, đo ngắn, cân ký của bà con họ hàng trong gia đình. Chúng sinh ra và lớn lên ở đất Mỹ, đựợc dạy tôn trọng tự do và riêng tư nên chúng rất ngỡ ngàng với những lời hỏi thăm qúa ư 'sỗ sàng'. Tôi phải giải thích và bào chữa. Tôi khuyên các con phải bớt phản ứng, phải trân trọng những lời này vì đó là cách dân ta chào hỏi một cách vụng về, muốn thân tình nhưng không biết hay không có chuyện vui khác để nói.
ReplyDeleteVề chuyện gìa trẻ, cám ơn Anh đã nhắc nhở. Ông bác sĩ của Ông bạn già nhà tôi có câu trả lời cho bệnh nhân than ngắn thở dài vì lớn tuổi. Ông nói giữa chuyện sống gìa lớn tuổi và chết, Ông luôn chọn cuộc sống. Còn nữa Ngọai tôi hơn 100 tuổi gìờ nằm trong nhà dưỡng lão. Ngày nào Bà cũng đọc kinh xin Chúa xin Mẹ thương cho sống thêm vài tháng. Vậy chúng ta cứ vui tuổi già, chịu khó tập tành cho sống mạnh sống khỏe nha các Anh Chị.
Các con tôi rất là dị ứng với những câu chào hỏi, những lời hỏi thăm, đo dài, đo ngắn, cân ký của bà con họ hàng trong gia đình. Chúng sinh ra và lớn lên ở đất Mỹ, đựợc dạy tôn trọng tự do và riêng tư nên chúng rất ngỡ ngàng với những lời hỏi thăm qúa ư 'sỗ sàng'. Tôi phải giải thích và bào chữa. Tôi khuyên các con phải bớt phản ứng, phải trân trọng những lời này vì đó là cách dân ta chào hỏi một cách vụng về, muốn thân tình nhưng không biết hay không có chuyện vui khác để nói.
ReplyDeleteVề chuyện gìa trẻ, cám ơn Anh đã nhắc nhở. Ông bác sĩ của Ông bạn già nhà tôi có câu trả lời cho bệnh nhân than ngắn thở dài vì lớn tuổi. Ông nói giữa chuyện sống gìa lớn tuổi và chết, Ông luôn chọn cuộc sống. Còn nữa Ngọai tôi hơn 100 tuổi gìờ nằm trong nhà dưỡng lão. Ngày nào Bà cũng đọc kinh xin Chúa xin Mẹ thương cho sống thêm vài tháng. Vậy chúng ta cứ vui tuổi già, chịu khó tập tành cho sống mạnh sống khỏe nha các Anh Chị.
Nhìn những thằng bạn đã đì trước,
ReplyDeleteMinh còn đây là được lắm rồi.
Sớm chiều thong thả vui chơi,
Cà Phê Thứ Bãy ra ngồi cùng nhau.
Toàn những chuyện tao lao thiên để,
Nói với nhau chưa đả, đã hết giờ.
Tuần sau mày nhớ ra nghe,
Thế mới thấy tình bạn bè nồng nhiệt.
Tuổi đời cao đâu có gì thua thiệt,
Nếu biết vui chơi quên hết thời gian..
Đến khi lực kiệt, sức tàn,
Ta thong thã về nhắm nhan Thiên Chúa.
Xin sữa 2 câu sau:
DeleteĐến khi sức kiệt, lực tàn
Thong dong về ngắm dung nhan Chúa trời