Tuesday, April 9, 2013

Kiếp Lênh Đênh

Thơ Hoa Lục Bình

Quê hương tôi từ từ mờ nhạt,
Rồi cuối cùng chợt tắt cuối chân mây.
Đứng trên tầu – mắt buồn – hồn ngơ ngác,
Quê hương ơi! Thôi giã biệt từ nay.

Hai tuần lễ, lênh đênh trên biển sóng,
Nghĩ tương lai mù mịt tựa trùng khơi.
Ngồi bó gối, tháng ngày trôi hờ hững,
Mai ra sao? Khi lưu lạc xứ người.

Trên đão Guam, ba tháng trời giòng giã,
Ngày trực ăn – đêm nằm nhớ bâng quơ.
Trong lều vải, dưới lửa thiêu tháng Hạ,
Ta nằm đây là thực tại hay mơ.

Rời bán đảo đến vùng Indiantown Gap,
Những tháng ngày tẻ nhạt, lạnh lùng trôi.
Nhìn xứ người, ôi! bao la bát ngát,
Quê hương nghèo thương quá Việt Nam ơi!!!!

Ra khỏi trại, sống nhờ cơm bảo trợ,
Tập quen mùi Hotdog, Hamburger.
Ngôn ngữ lạ nên nói năng bỡ ngỡ,
Sợ sau này quên nguồn gốc ông cha.

Bao năm trời sống nhờ nơi xứ lạ,
Bao nhiêu lần, lầm lẫn thực và mơ.
Nghĩ người thân - quê nhà đang khốn khổ,
Còn thân ta, xứ lạ vẫn dật dờ.

Liều thuốc thời gian, hãy đưa ta uống,
Để ta quên thực tại quá cuồng điên.
Để ta quên những tháng ngày hờ hững,
Bên xứ người cuộc sống vẫn lênh đênh...

30/4/78
Hoa Lục Bình

Hoa Lục Bình

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!