thơ Phương Anh
Chiều ai về ngang qua con dốc nắng nghiêng trên vai người vàng vạt nắng thu xưa... con đường ai cất giữ làm chi kỷ niệm cho lòng ray rứt mãi cơn đau tháng ngày xanh xưa áo trắng ai về ngang con dốc chiều mưa chiều thu xưa ấm mãi bờ vai thơm thương mãi nụ hôn đầu... con đường những ngày mưa hiu hắt mưa ướt vai ai mưa thấm tim người ai qua rồi làm rớt nụ hôn môi cho con dốc cứ dài thêm nhung nhớ! con đường hôm nay ai về ngậm ngùi thương một màu nắng cũ nhớ ai cười tay vàng khói thuốc những lần cúi xuống những nụ hôn... |
Dễ thương !
ReplyDelete