Thơ Vũ KhanhCon thuyền nhỏ bồng bềnh trên sóng nước Mái chèo xuôi rừng đước ngút ngàn xa Nương áng mây lẩn tránh bóng trăng ngà Tìm bến đỗ bên nhà sàn vách lá Em đến thăm giữa khung trời hoang dã Bờ vai gầy lạnh giá đẫm sương đêm Lệ rưng rưng hoen ướt cánh môi mềm Như hoa dại sau thềm đang hé nụ Trong mắt em ánh sao trời mơ ngủ Sa xuống trần quyến rũ nỗi đam mê Cho tay vui theo dòng suối tóc thề “Anh vò rối em về ai gỡ được” Tóc thề rối đôi tay này thay lược Chải mươi lần tóc cũng mượt mây trôi Câu thề kia nay vừa ngọt đầu môi Niềm thương mến trọn đời gieo vương vấn Sông Năm Căn gió đồng pha muối mặn Đưa hương tràm về quấn quít đôi ta Sàn cây thưa lùa mát lạnh làn da Anh say giấc mơ ngà xưa dang dở Đàn cò trắng nghiêng mình nghe sóng vỗ Lũ chim rừng bỡ ngỡ phút ly bôi Con thuyền tách bến trùng khơi Ngàn lau sậy rũ ngậm ngùi xót thương Dáng em khuất nẻo mù sương Anh về láng trại sầu vương chuỗi ngày Long đong thân phận lưu đày Yêu đương nhắn gởi trời mây trao về Mắt nhung xin gói tóc thề Chờ đôi tay dại si mê thuở nào Có yêu khéo giặt yếm đào Kẻo phai mộng thắm trăng sao đêm ngà Vũ Khanh |
Mẹ Con
photo by Hoàng Khai Nhan
Bài thơ hay, lãng mạn lồng hiện thực, hiện thực ẩn sâu trong lãng mạn. Ai có sống trong cảnh ấy rồi mới hiểu. Và sống trong cảnh ấy mà còn có đôi mắt thi vị thì quả là đáng khâm phục. Lãng mạn mà cũng cảm thấy lòng đau vì hoàn cảnh.
ReplyDeleteHình anh Hoàng Khai Nhan chụp thật là tuyệt. Hai mẹ con rất dễ thương.
ReplyDelete