Phượng ơi, sao phượng cứ đỏ hoài một màu nhức nhối Cứ rưng rưng một màu nắng phôi phai Khi lòng ta năm tháng đã nguôi quên Đã xếp lại trang thơ. Dù nuối tiếc Phượng oi, đừng níu kéo nữa khi thời gian cách biệt Khi bài thơ đã bôi xóa chữ sau cùng Khi ta mất rồi những ngày tháng nhớ mong Ngôi trường cũ. Dấu yêu xưa. Kỷ niệm Phượng ơi, sao cứ nở?.. Lòng ta cơn mưa tím Mưa tháng năm rưng rức cánh ve buồn Con đường xưa sao đầy ắp nhớ nhung Khi nhìn cánh phượng bên lề đường. Ướt đẫm Phượng ơi, ta vẫn tiếc những tháng ngày đó lắm Hè chưa sang mà phượng đã rưng rưng Cô học trò thoáng một chút bâng khuâng Mơ trên giấy, trên thơ, hồn mực tím Những dòng mực ướt hoài trong kỷ niệm Ngôi trường xưa. Một ngày đó... Rất xưa Thầy cô. Bạn bè. Sáng nắng. Chiều mưa Ngây thơ quá đường đời chưa vướng bận Thôi phượng nhé, đừng đỏ màu vương vấn Cả một khoảng đời đã gởi lại sau lưng Hạt lệ này. Lau hết. Chẳng bâng khuâng Ngày tháng cũ đã xa rồi, đó phượng! |
"Cô học trò thoáng một chút bâng khuâng Mơ trên giấy, trên thơ, hồn mực tím" Phương Anh |
Wednesday, March 5, 2014
Phượng Ơi... Ngày Tháng Cũ
Thơ Phương Anh
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!