Sunday, February 22, 2015

Bàn Suông Về Dược Thảo

Chuyện Tản Mạn

Nguyễn Giang


Việc thử nghiệm và kiểm soát các vị thuốc được gọi là dược thảo là 1 điều cần làm, đặc biệt tại Cali, nơi thuốc dược thảo bùng phát khủng khiếp.

Ra rả hàng ngày trên Radio, TV là những lời quảng cáo thuốc dược thảo, không có hại, không bổ dọc thì cũng bổ ngang, được thốt ra bởi những người thề sống thề chết mình không phải là "cò mồi". 100% các lời quảng cáo không thể thiếu câu: "ĐÂY LÀ DƯỢC THẢO VÌ THẾ HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ PHẢN ỨNG PHỤ." Đôi khi, tôi cứ lẩn thẩn nghĩ rằng, thế nếu mình uống mủ cây trúc đào hoặc mủ đu đủ thì có sao không nhỉ?

Từ canh dưỡng sinh với củ cải, nhàu Noni, nấm Linh chi, sữa ong chúa, Đông Trùng Hạ thảo, Yến, Sụn cá mập..., không biết trong thời gian tới, các anh Tầu còn sáng chế ra dược thảo nào khác để moi tiền anh em không đây? Cây cỏ trên trái đất này vô số, cả vài trăm năm nữa bảo đảm vẫn còn loại dược thảo khác để người đồng hương tiếp tục moi tiền người đồng hương!

Có người quen trong nghề, tôi được biết tất cả các thứ gọi là dược thảo đều được nhập cảng từ nước Tầu từng bao bố. Ở đây, các cơ sở dược thảo chỉ việc nghiền ra rồi ép thành viên, cho vào chai lọ có dán sẵn nhãn hiệu, thế là xong!

Thế là các Bs Đông y ở đây có quyền cho "cò mồi" (sao lắm cò mồi thế nhỉ?) lên Radio, TV để hùng hồn tôn vinh thuốc thánh.

Có thính giả nghe những lời này, mê quá, vội gọi ngay cho thầy lang:

- Tui nghe trên đài rằng thuốc này quá hay, uống vào sau 1 tuần khỏi ngay, nhưng khỏi rồi, thưa Bác Sĩ, tôi có phải uống thêm không?

Ông BS Đông Y vội ôn tồn phủ dụ ngay:

- Khỏi rồi à, tốt quá. Có chứ, cứ uống thêm chục chai nữa cho chắc ăn, đâu có phản ứng phụ đâu mà lo!

Bán từng loại dược thảo chưa đủ, có anh lang thuốc thánh đền Bia còn dở trò nói vung tàn tán lên rằng đã tổng hợp cả 3,4 loại dược thảo vào 1 viên thuốc. Khiếp, ba bốn cái mồi câu này thì cá đồng hương làm sao thoát khỏi?

Có anh còn khoe nhắng rằng thuốc của mình đã được FDA chấp thuận. Đây chỉ là vấn đề chơi chữ mà thôi . Tất cả các món dược thảo này đều được chấp thuận bày bán trên thị trường, nhưng dưới danh hiệu food supplements, không phải là drug.

Thị trường bán dược thảo bây giờ tấp nập tợn! Có em gái chỉ là y tá thôi nhưng hăng hái khoe kiến thức y học còn hơn cả Bác Sĩ Tây Y thứ thiệt. Em còn tuyên bố 1 viên thuốc khổ qua của em bằng tinh chất của 10 trái khổ qua cộng lại. Kể ra cũng phục tài tổng hợp thần kỳ của em đấy!

Bà xã tôi, cách đây 5, 6 năm, có nghe lời giới thiệu trên đài của 1 MC nói về 1 loại dược thảo làm giảm độ cholesterol mà kết quả điều trị sẽ được đo bằng máy móc đàng hoàng. Đến nơi, quả là được đo cholesterol đàng hoàng, nhưng chỉ là lần đầu thôi. Những lần sau, chỉ được tuyên bố kết quả. Uống độ 10 chai, mỗi chai gần $60 đồng, thấy nản quá, bà xã tôi đành bỏ cuộc.

Cũng vì ưu tư vì bệnh cholesterol, nghe lời quảng cáo của 1 thầy lang đền Bia rằng sau khi dùng thuốc, nếu không bớt sẽ trả lại tiền, cô em gái tôi bèn hăng hái đến nơi để mua.

Anh bác sĩ thầy lang này hãnh diện khoe:

- Thuốc cholesterol của tôi hàng ngàn người dùng rồi, đều có kết quả tốt cả. Tôi chỉ muốn giúp đời giúp người mà thôi chứ muốn làm business thì tôi là triệu phú từ khuya rồi!

- Thế uống mấy chai thì có kết quả hả thầy?

- Ba chai thôi là OK rồi, nhưng mà bà bị cao máu nên phải uống thêm thuốc cao máu nữa! Thuốc cao máu của tôi trị xong rồi là khỏi cần uống thuốc tây nữa, thuốc tây uống nóng lắm(?).

- Thế con bỏ thuốc tây bây giờ được không thầy, con uống thuốc của thầy thôi, được không?

- Ấy chết, vẫn phải uống thuốc tây chớ, bỏ làm sao được(?!)

Cô em tôi cũng phấn khích uống cả 3 chai. Đo cholesterol thấy vẫn cao, lại đo huyết áp thấy cao hơn trước, vội đến phòng mạch của thầy.

- Con uống 3 chai như thầy khuyên mà sao không thấy khá gì hả thầy?

- Ấy ấy, bệnh này là bệnh cả đời mà, có 3 chai sao mà hết nổi. Cứ uống thêm vài chai nữa đi, bảo đảm là, hết bịnh mà!

Vì lời quảng cáo là không bớt bệnh sẽ trả lại tiền, cô em tôi phân vân quá, không biết có nên đòi tiền lại không. Nhưng khi tthấy mặt thầy ngầu quá, tướng lại to con, cô em tôi đành xí bùm bum cho ông ta luôn. Vả lại, nếu có đòi tiền thì ông thầy lang này thể nào cũng to mồm diễn thuyết về cái gọi là "phước chủ may thầy" của y lý Đông Phương, nghĩa là thuốc cũng còn... tuỳ người để mà chữa khỏi hay không!

Bây giờ, mốt mới nhất là tế bào gốc. Ở đâu cũng thấy quảng cáo tế bào gốc trong các vị thuốc, nhất là các mỹ phẩm. Có ông thầy lang còn khoe sản phẩm của mình chữa được bá bệnh. Khi được hỏi tại sao dám bảo đảm chữa được bá bệnh, ông bình thản giải thích: "Tế bào gốc của tôi có thể thay đổi các tế bào khác. Mà các tế bào được thay đổi thì dĩ nhiên bệnh tật làm sao mà tấn công cơ thể được nữa?" Quả là 1 vấn đề khoa học rắc rối như tế bào gốc đã được giải quyết vô cùng giản dị bởi 1 cụ lang ta.

Sự tin tưởng thái quá về dược thảo dễ đưa đến những tai hoạ khôn lường. Trước đây, trên báo chí, chúng ta đã được biết một số người đã phiêu diêu miền cực lạc vì uống thuốc giảm cân Feng Pheng.

Hồi năm 88, ở VN có phong trào uống nước tiểu chữa bệnh gọi là Niệu liệu pháp. Các trung tâm Y Tế Phường đều in ra phương thức này thành tập để phát cho người dân. Cô em dâu tôi, một người rất tin tưởng vào trị liệu pháp này, tha thiết nói với tôi:

- Anh Giang ơi, anh nhớ đem mấy cuốn tập Niệu liệu pháp này về Mỹ phổ biến cho đồng bào ta bên í nhé. Làm phước cho đồng bào, giúp người giúp đời mà anh! Phương pháp này khoa học lắm, anh không nhớ hồi đó mấy đứa bé động kinh, ba mợ mình xin mình nước tiểu để cho tụi nhỏ uống đó, hết động kinh ngay!

Rồi cô ta nghiêm trọng xác định:

- Em ngày nào cũng chơi 1 ly cối anh ạ, nhờ vậy, hết đau nhức. Thiệt mà, em chứng minh cho anh coi!

Thế là cô ta hăm hở vào trong nhà vệ sinh. Năm phút sau, cô ta hớn hở khiêng ra 1 ly cối nước tiểu còn nóng hổi, trông cứ như bia Budweiser, uống ừng ực ngay trước mặt tôi. Nhìn 1 em mặt hoa da phấn hùng hục uống nước tiểu của em trước mặt mình, thú thật, tôi cứ cảm thấy sao sao ấy!

Thế này thì thằng em tôi chắc phải bắt con nhỏ này đánh cả tuýp kem đánh răng trước khi hôn nó! Nàng còn nhấn mạnh:

- Nước tiểu còn làm đẹp da mặt nữa, anh ạ! Nè, anh sờ mặt em coi!

Tôi bèn thò 2 ngón tay bẹo má con nhỏ này 1 phát, thú thật, cũng thấy nhờn nhợn mấy ngón tay!

Về Mỹ được hơn nửa năm, đọc trên báo hải ngoại, tôi được biết có 1 số người theo Niệu liệu pháp đã phải vào bệnh viện vì ngộ độc! Một ông bạn tôi, đi tiểu khó khăn, bèn gặp BS Đông y và được phán rằng ông yếu thận (mấy anh thầy lang này, gặp người bệnh nào cũng phán là yếu gan yếu thận cả!). Sau đó, ông được mua mấy lọ trong có những viên thuốc đen đen chữa yếu thận. Ông bạn tôi thế là cứ yên tâm uống thuốc cả 5,6 tháng trời. Đến khi bệnh không thấy bớt, đi BS Tây y, ông được biết mình đã bị ung thư nhiếp hộ tuyến và phải vào bệnh viện để giải phẫu.

Bà bạn của vợ tôi, đọc trên Website rằng mỗi ngày trước bữa ăn, nên uống 9 hạt đậu đen sống sẽ chữa được khối bệnh. Thế là mỗi ngày trước bữa ăn, bà ta cẩn thận đếm đúng 9 hạt đậu đen bỏ vào mồm (uống thiếu 1 hạt hoặc dư 1 hạt cũng không được, sẽ bị phản ứng phụ nguy hiểm đến tính mạng, bà ta ưu ái cho biết).

Cách đây vài tháng, bà ta phải vào emergency tại bệnh viện. Lý do: xuất huyết bao tử!

Bản thân tôi cũng có lần thấy mình rụng tóc quá xá, lo rằng ngày nào cũng phải đội mũ beret như mấy ông bạn già egghead của mình, vội đi đến 1 phòng mạch đông y. Phòng mạch này quảng cáo hà rầm trên TV là có đầy đủ các loại thuốc chữa hiệu nghiệm các chứng bệnh. Đến nơi, lại có 1 màn chẩn mạch miễn phí (kết quả dĩ nhiên là không yếu thận thì cũng phải yếu gan). Định hỏi thầy có bán thuốc mọc tóc không, nhưng đến khi nhìn thấy đầu ngài BS Đông y chỉ còn loe ngoe vài sợi tóc, sợ thầy mắng là chọc quê thầy, tôi bèn hỏi bài bây vài câu rồi bịa lý do để rút lui ngay.

Có ngài BS Đông y còn bạo gan lấy tên phòng mạch của mình bằng tên 1 vị thần y trong truyện Tam quốc. Điều này cũng khôi hài như có anh BS Y khoa lấy tên Hypocrate cho phòng mạch của mình vậy. Tôi cũng có đến đây để mua thuốc cao máu, ấy quên, thuốc trị cao máu chứ! Uống được 3, 4 ngày, huyết áp tăng vọt, sợ quá phải bỏ ngay!

Còn nhớ hồi trong tù CS, phong trào thuốc Nam được phổ biến mạnh, vì có thuốc Tây đâu mà uống? Ra ngoài rẫy cuốc đất trồng khoai mì, anh cải tạo nào cũng mắt trước mắt sau xem có cây hà thủ ô hay mật nhân ( cây này uống đắng lắm, uống vào mặt nhăn phải biết) nào không! Hễ tìm được là vội vã cuốc lấy cuốc để cho xong chỉ tiêu để còn thì giờ đi cuốc dược thảo. Sau cả giờ đồng hồ, tốn bao nhiêu calorie, đào cả 2, 3 thước đất để được 1 củ hà thủ ô bằng ngón út, anh nào anh nấy hể hả lắm. Không biết buổi tối về láng để đun nước với củ hà thủ ô đó, anh em ta có bù lại được số calorie đã bỏ ra chăng?

Nghe nói hà thủ ô chữa tóc bạc, không biết có đúng không?

Tôi chỉ biết có ông bạn trong tù, trong 6, 7 năm trời, ngày nào cũng uống hà thủ ô. Bạn ta đã từng bị cùm vì ra rẫy cứ lo đào hà thủ ô mà không lo cuốc rẫy, đến nỗi bị phong chết tên là Vũ Hà Thủ Ô. Qua đây, gặp lại, thấy tóc đương sự đen nhánh, tôi bèn khen nức khen nở:

- Sao tóc bác vẫn đen nhánh như hồi trẻ thế này, quả là hà thủ ô ép phê quá, phải không?

Ông bạn tôi bèn xuống giọng thì thào như sợ ai nghe thấy:

- Đen với đủi gì, nhuộm đấy, không thì bạc trắng cả. Chả là trước khi qua đây diện HO, mình có cưới bà xã trẻ lắm, không nhuộm thì thiên hạ cứ tưởng lầm là bố dẫn con đi chơi!

Rồi ông bạn tôi lại cất giọng lên như cãi nhau:

- Này này, có 2 trường phái về tóc tai ở đây. Một trường phái thì quan niệm cứ để cho tóc bạc tự nhiên, nhuộm tóc để dối già làm chi? Một trường phái thì thích nhuộm tóc để nhớ thương dzĩ dzãng! Trường phái natural gặp trường phái artificial thì cứ hay chê cười. Mãi sau này, tôi mới tìm được câu phản đòn.

- Câu gì vậy, ông chỉ cho tui coi để còn có khi chống chế chứ, chẳng gì tui cũng thuộc trường phái nhuôm nặng nhuộm mà!

- Dễ lắm, cứ nói là: Bạn có muốn được người khác thương hại vì tuổi già tóc bạc thì cứ việc để tóc bạc tự nhiên, không ai thắc mắc cả! Còn tôi, ngày ngày soi gương, thấy tóc mình bạc trắng, quả là cũng mất vui sống đi ít nhiều. Đến TT Reagan còn nhuộm tóc liên tục kia mà, nói gì mình! Cũng hồi ở tù với danh hiệu mỹ miều là " cải tạo viên" ấy, thấy cuốc đất vất vả quá, nhân dịp trại cần người biết về châm cứu và thuốc Nam, tôi bèn xin vào làm việc tại phòng Đông Y của trại. Công việc rất nhàn nhã. Buổi sáng, tôi lang thang vào rừng nhặt nhạnh rau cỏ lá cây, cái gì cũng gọi là dược thảo được cả. Mấy anh vệ binh, quản giáo thường tin tưởng vào cành lá rễ cây vô cùng, hở mồm ra là nói bô bô: "Cây cỏ là thuốc đấy, boác Hồ có nói vườn tược quanh ta đều là thuốc cả, dân mình chết trên cây thuốc mà không biết."

Nhờ có cuốn sách thuốc Nam nhà gửi lên, cùng với khả năng mồm miệng đỡ chân tay, tôi cũng duy trì được "phòng mạch" này khá lâu. Số bệnh nhân thuộc anh em mình xin điều trị bằng thuốc Nam rất hiếm, có lẽ vì anh em không mấy tin tưởng ở 1 ông thầy thuốc Nam giả dạng là tôi. Như vậy, tôi càng khỏe, "có vị tiên tri nào được vinh hiển tại quê nhà" đâu?. Vả lại, với kiến thức ấm ớ của tôi, chữa cho anh em ta nhỡ ra thì hối hận đến chừng nào!

Nhưng "phe bên kia" đến chữa bệnh thì lúc nào cũng có lai rai.

Một hôm, có 1 anh quản giáo gặp tôi, than rằng đau lưng quá, ngủ không được, mà lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn. Nhìn mấy anh quản giáo, vệ binh mặt mày xanh lướt, chém chết cũng đoán được là do "may tay" lâu ngày. Tôi bèn cho ngay mấy loại cây cỏ vô thưởng vô phạt như cỏ mần chầu, hoa dâm bụt, lá lưỡi rắn... để về sắc uống theo công thức sao vàng hạ thổ. Ba tháng sau, hắn lại lên gặp tôi, than phiền là bệnh càng ngày càng nặng thêm, mắt cứ hoa lên, bụng cứ đau nhói. Để xác định thêm sự phỏng đoán của mình, tôi làm ngay 1 màn dò hỏi riêng tư:

- Bệnh của cán bộ tui chữa hoài không khỏi. Bây giờ muốn khỏi, cán bộ phải nói thật với tôi, không dấu diếm thì tôi mới chữa đặng! Nếu không, trong vòng sáu tháng sẽ đi đoong!

- Chết chết, thế thì nguy quá! Anh cứ hỏi, tôi sẽ nói ngay!

- Tôi hỏi thật, cán bộ có "may tay" không?

- May tay là cái kí gì?

- Là... dùng tay cho vụ đó đó, là dùng chị Năm đó, là sucaraki, là thủ dâm đó!

Mặt anh cán bộ vẫn thộn ra như chúa Tầu nghe kèn, chán quá, tôi phải trình bầy động tác quen thuộc hồi tuổi teen, anh ta mới hiểu:

- À, cái đó thì có thường xuyên. Chẳng là hồi tiếp thu, tôi có vớ được mấy tạp chí đồi trụy của bọn Mỹ Ngụy đem về đây. Chẳng phải mình tôi đâu, bọn vệ binh chúng nó thằng nào mà không tham gia vụ này!

- Thế thì tôi phải dùng thủ thuật châm cứu cho cán bộ vậy. Mần vụ này hoài suy thận là phải! Cán bộ đừng lo, tôi học châm cứu cả 10 năm nay rồi, thầy Thích hộ Giác mà còn phải tham khảo tôi cưa mà!

Thế là tôi bèn đè nghiến anh quản giáo này ra để cắm kim, mặc kệ đương sự la oai oái vì đau. Mẹ kiếp, kim làm bằng dây kẽm gai mài mòn, không đau sao được! Tôi vừa cắm vừa lẩm bẩm tên các huyệt do tôi tự đặt tên, để củng cố lòng tin của đương sự:

- Đây là huyệt Thích Tè nhé, đây là huyệt Mông Đốc nhé, còn đây là huyệt Tức Dâm. Nguy quá, huyệt nào huyệt ấy đều bị bế khí trầm trọng thế này...

Sau 1 tuần lụi kim, 1 buổi sáng nọ, tôi thấy anh quản giáo chân thấp chân cao lên gặp tôi. Lo quá, tôi tự hỏi hay là mình lụi sai huyệt đạo nên hắn mới đi cà thọt như thế này! Thế này thì mình cải tạo mút mùa rồi!

Không ngờ gặp tôi, anh ta hớn hở:

- Cám ơn anh, tôi hết đau lưng rồi, hết buồn nôn rồi, lại ngủ được nữa. Nhưng sao bây giờ đi đứng lại bị đau bên hông quá!

- Cán bộ chớ lo! Đấy là nguyên lý chuyển dịch của cơ thể. Khi bệnh nó chuyển dịch xuống hông, rồi xuống bàn chân thì sẽ thoát ra ngoài. Lúc đó là hoàn toàn khỏi bệnh!

Sáu tháng sau, tôi được ra trại, sau 5 năm trong lò luyện ngục. Chẳng biết anh quản giáo này có hết bệnh hay không, nhưng tôi vẫn thấy anh ta tiếp tục đi cà thọt như cũ!

Như thế, chúng ta có nên tin tưởng vào dược thảo không?

Theo thiển ý, nếu bệnh tật lâm vào tình trạng cuối, bác sĩ đã chê thì ta nên xử dụng dược thảo, còn nước còn tát mà lị! Theo lời đồn, nhà văn UT và nhạc sĩ TCP có uống dược thảo phụ trợ cho thuốc Tây để chữa bệnh và đã khỏi bệnh. Còn nếu uống dược thảo để bổ này bổ nọ thì xin tha cho tôi, các ông bác sĩ kiêm thầy lang nhé!

Nguyễn Giang
CVA Chuồng Ngựa

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!