Thơ Trần-Công Anh-Dũng
Trường Hoá Học Phú Thọ, Saigon - Tháng 6/1987
Sao không thấy em về thăm trường cũ?
Tôi vẫn đến đây mỗi lúc buồn.
Vào đời, những khi vui cũng hiếm
Thành ra, tôi cứ đến đây luôn!
Đâu rồi, tôi của tôi hồi đó?
Tóc xanh, mắt sáng, mộng ngang trời!
Giờ chìm nổi chiếc thân sương gió.
Tóc nhuốm sương chiều, mộng tả tơi!
Đâu rồi, em của tôi hồi nhỏ?
Lụa vàng hoa cúc, áo bay bay.
Lời yêu, em thả vào... trong gió!
Tôi đuổi theo hoài... mãi tới nay!
Khi nao em về thăm trường cũ
Hãy đến ngồi đây, dẫu một lần.
Nghe gió thì thầm lời yêu cũ,
Cho nắng bên thềm bớt tủi thân.
Trần-Công Anh-Dũng
Nghe thật buồn. Yến cứ nói hoài thơ của bác thật dễ thương.
ReplyDeleteKhanh
Ui ui! Mừng quá! Được đôi uyên ương "mi nhon" của Khoá "mở hàng" tặng lời comment thân ái, thật là hân hạnh.
DeleteCám ơn hai bạn nhiều nhiều.
Không hiểu sao tôi cứ muốn trở lại đây hoài. Có điều gì mang mác trong lòng vì những tâm tình buồn lãng mạn này đã khiến tôi muốn tìm về với những 'Lời thơ em thả vào trong gió! Tôi đuổi theo hoài mãi tới nay!'
ReplyDeleteCó lẽ nên in ra mà đọc thì hơn.
Bài thơ thâm trầm mà giản dị như con người tác giả. Bài thơ chuộng sự đọc lại.!
ReplyDeleteBài thơ đem lại cảm giác nhẹ nhàng khi đọc , vẫn là ước muốn được trở về trường xưa để ôn lại những kỹ niệm của thời "tóc xanh mắt sáng , lụa vàng, hoa cúc, áo bay bay.." và để được mơ thấy mình như trẻ lại....
ReplyDeleteCám ơn các bạn đã khích lệ
ReplyDelete(tui khoái chí post thêm thì ... ráng chịu nha!)
:)
Rất mong TCAD sẽ cho bạn bè thưởng thức thêm những tâm tình lãng mạn này (bạn nghe tôi xúi, cháy nhà thì . . . ráng chịu nha!)
ReplyDeleteTrước mắt, trong khi chờ đợi sáng tác mới, sẽ rất vui nếu được đọc, hoặc 'Nghe Bạn Mình Hát' càng tốt, những 'lời hai' của các bản nhạc mà TCAD đã viết trước đây.