Thơ Nguyễn Giang
Bao năm cuộc gặp gỡ này,
Nhân thân mong đợi những ngày còn lưa.
Vài mặt người thoáng đã thưa,
Tuổi già lê mỏi thân đơn lạ đàng.
Nhìn anh tóc bạc xa ngàn,
Những ảnh hình cũ quẩn quanh một thời.
Kìa anh tóc rối bời bời,
Lượng đời ít ỏi có lời phân vân?
Gặp nhau cảnh cũ tình thân,
Bao năm tiếng khóc giọng cười đã qua.
Bao năm lòng dột mưa sa,
Chập chờn lịch sử sa đà thực hư.
Tiếng chớp nọ, ngày tháng Tư,
Tiếng kêu hoảng hốt khởi đầu cõi đau.
Chia ly mấy bận áo nhầu,
Thân em phận bạc cơ cầu đành nơi.
Mình anh áo mục tả tơi,
Gông cùm trĩu nặng đè oằn đôi vai.
Chén tân khổ, chặng đường dài,
Chân chùn trí cạn, tiếng ma gọi về.
Thiên thu cũng tưởng cơn mê,
Một ngày cũng vực phím tơ cũ càng.
Hôm nay đây, cuộc trùng phùng.
Hồn say hội ngộ, tiếng lòng nhặt khoan.
Nguyễn Giang
Cả một trời tâm sự của trăm bè bạn đã lắng đọng hết trong thơ Giang!
ReplyDeleteAnh đã viết cho những cảm nghiệm rất thật trong lòng mà tôi không có lời để nói, mà bây giờ thì không cần phải nói.
Bốn mươi lăm năm của ‘lòng dột mưa sa’ quả thật là một ‘chập chờn lịch sử sa đà thực hư’ Ôi những ‘gông cùm trĩu nặng . . . Hồn say hội ngộ tiếng lòng nhặt khoan’
Đúng lắm đấy Giang ơi! Có khi nào giữa những ngày lưu đày Phú Quốc, suốt những tháng lặn lội rừng đước Năm Căn, lòng tôi dám tưởng có được ‘Hôm nay đây, cuộc trùng phùng.’
Thôi thì cũng như anh nói ‘Một ngày cũng vực phím tơ cũ càng,’ tôi sẽ về với bè bạn muôn phương, rồi cho dù ‘Chân chùn trí cạn ..’ không tango nổi thì cũng slow, để nối lại ‘phím tơ’ lỡ làng.
Cám ơn anh đã đúc gọn tâm sự của bao người trong một trang thơ không hề dư một chữ!
Sì lô thì nhớ phải 'tét đèn ' nhé. Cám ơn Khanh, bài cảm tưởng của Khanh đọc. thích lắm!
Delete