Thơ Hoa Lục Bình
Bao năm trời lưu lạc,
Chợt tao, mày gặp nhau.
Mắt nhìn nhau kinh ngạc,
Mày cũng qua đây sao!
Mười năm từ ngày đi
Qua đây mày làm gì?
Mười năm rồi mau nhỉ
Xứ người, tao cu li.
Tao đâu khác chi mày,
Suốt ngày, cày mệt nghỉ.
Thân phận refugee,
Nghĩ mà đau mày nhỉ!
Gia đình mày ra sao?
Vợ con mày thế nào?
...
Qua đây đông đủ cả
Hiện... nằm trong ví tao!
Hình đây, mày nhìn xem,
Này vợ hiền, con ngoan.
Thấy không, đông đủ quá
Sao tao vẫn cô đơn!
Tao tuy khác hơn mày
Mang được vợ sang đây.
Nhưng lòng người thay đổi,
Cũng cô đơn như mày.
Mặc cuộc đời đổi thay
Hôm nay tao gặp mày
Hãy ghé sang quán nhỏ,
Uống cho say thật say.
Uống thật say mày ơi,
Quên buồn đau cuộc đời.
Và để mừng gặp gỡ,
Mày, tao nơi xứ người.
Hoa Lục Bình
Lời thơ nhẹ nhàng, tha thiết mà đượm phần cay đắng.. Tôi thích câu: THẤY KHÔNG ĐÔNG ĐỦ QUÁ, SAO TAO VẪN CÔ ĐƠN. Đúng quá bác ạ, con người là sa mạc của chính mình mà.!
ReplyDelete