Thơ Trần-Công Anh-Dũng
Cảm đề bức ảnh Biển Chiều của Hoàng Khai Nhan
( Thân tặng tác giả bức ảnh và người đang đợi ở nhà... )
Trên biển, tà dương đang lịm tắt,
mà sóng lao xao vẫn bạc đầu,
sóng bồi hồi vỗ bờ rào rạt;
cùng ánh dương chưa muốn rời nhau.
Nhưng rồi thì mặt trời cũng lặn
Người chơi đùa trên bãi chẳng còn ai
Bãi biển chiều tàn, nhá nhem, quạnh vắng
Vài cánh chim thảng thốt đuổi theo bầy.
Biển đang đợi lúc không còn ai thâý;
sẽ âm thầm tắt sóng, nghỉ ngơi.
Phiền nỗi trong tối mờ trên bãi.
Máy ảnh trên tay, thơ thẩn một người!
Ông nhiếp ảnh ơi! Hãy về kẻo tối
Ông phải về, biển mới được nghỉ ngơi
Ông hãy về vì có người đang đợi
Muốn chụp gì xin trở lại sáng mai.
Trần-Công Anh-Dũng
Cám ơn bác Dũng đã nhìn ảnh mà xuất khẩu một bài thơ vui.
ReplyDeleteTôi đọc Biển Chiều mong tìm được chuyện tình yêu của tác giả. Không thấy. Nhưng rất vui vì biết về tình yêu của người đợi chờ một nhiếp ảnh gia. Lại nữa, lần đầu tiên, biết rằng biển cũng nghỉ ngơi.
ReplyDeleteMong được đọc thêm nhiều dí dỏm của bạn.