Thơ Hoa Lục Bình
Anh vẫn biết anh là người đến muộn,
Nên ân tình em đã sớm trao ai.
Lặng nhìn em đi bên cạnh một người,
Anh cảm thấy lòng anh cô lẻ quá.
Anh cũng biết yêu là sầu, là khổ,
Yêu muộn màng thương nhớ sẽ đơn phương.
Nhưng làm sao anh bắt buộc con tim,
Không thổn thức mỗi khi em hiện diện.
Lúc ngồi bên nhau, chúng mình trò chuyện,
Em vô tình kể dự tính tương lai.
Đau trong lòng, nhưng anh vẫn cố vui,
Để em nghĩ, em là người hạnh phúc.
Em đâu biết đêm về anh thao thức,
Quyết nhủ lòng mình sẽ cố quên em.
Nhưng con tim thắng ý chí yếu mềm,
Nên anh vẫn yêu em dù yêu muộn.
Hoa Lục Bình
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!