Thursday, May 2, 2013

Bài Thơ Còn Đấy

Thơ Vũ Khanh



Đường chiều thư viện lá bay,
Người em áo trắng tóc mây hôm nào,
Tay ôm ấp sách hơi cao,
Nên che khuất cả nẻo vào trái tim,
Cho tình tôi lạc lối tìm,
Hờn duyên sóng nước nổi chìm trùng khơi!

* * * *

Chiều nay thư viện vắng người,
Vô tình tôi lại đến ngồi bên em.
Lắng nghe giọt nắng đầu thềm,
Lung linh kẽ lá, rót êm vào lòng.
Bài thơ viết tặng vừa xong,
Tròn đêm thao thức chờ mong phút này!
Thơ tình e ngại trao tay,
Gởi nhờ lòng sách, nhắn thay lòng người.
Mai kia em đọc thơ rồi,
Tôi xin sách giúp chuyển lời hồi âm.
Mai kia ai đó ân cần,
Tơ duyên thầm kín, trăm năm một ngày!
Em về, ôm sách có hay,
Vòng tay ôm mối tình đầy trăng sao.
Em về, ôm sách cao cao,
Cho thơ tôi ép sát vào tim em,
Tan trong hơi thở dịu mềm,
Quyện theo cung điệu êm đềm con tim,
Nẻo yêu, thơ dễ đường tìm,
Đêm nay gối mộng đắm chìm yêu đương!



Hai hôm sau, khắp sân trường,
Tìm em chẳng gặp. Giảng đường cũng không.
Ghé sang thư viện, mênh mông,
Bàn kia vắng bóng. Người thương đâu rồi.
Sách em mượn đã trả rồi,
Bài thơ còn đấy. Hẳn người ấy quên!
Từ đây... Thôi cũng đành quên,
Nhớ thương chi nữa, sách đèn tủi thân.
Đêm về dạo bước trong sân,
Vô tình tôi lại tìm vần thơ yêu.
Em ơi! Ước mộng trót nhiều,
Quên sao cho được tình yêu ban đầu!

Vũ Khanh

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!