Monday, May 13, 2013

Khi Tôi Về

Thơ Nguyễn Giang



Khi tôi về, mùa Thu chừng đã ngự
Luống cải vàng còn ngái ngủ ngoài sân
Bầy sẻ già trú ngụ gác chuông xưa
Cũng đứng lặng, mắt nhìn tôi bỡ ngỡ.

Tôi vẫn thế, như ngày nào một thuở
Đài trán cao cùng gió lộng trong hồn
Trí tưởng tôi vốn lạc lõng cô đơn
Bỗng thoáng chốc ngập tình yêu quá khứ.

Em có còn không, những chiều hong tóc?
Vạt áo xanh có lả những đêm trường?
Trăng huyền xưa chờ đợi tiếng nguyệt cầm
Cung phím ấy bao năm còn chan chứa?

Tôi sẽ về, cây cao, con đường cũ
Nắng hôm nay có phải nắng ngày xưa?
Sóng trong tim lờ lững những âm thừa
Tình hội ngộ luyến lưu tình cổ điển.

Tôi sẽ về cùng em khơi bếp lửa
Mắt u hoài kể lể chuyện tháng năm
Mưa đêm nay rơi đọng mái hiên nằm
Hạnh phúc cũ dường như không đổi khác.

Khi tôi về cùng em soi gương nhỏ
Tìm cho anh sợi tóc bạc ngày xưa
Ôi, lòng em như những sợi tơ mưa
Che phủ nhé xác thân anh quấn quýt.

Đời sống ấy anh chẳng hề hay biết
Những khúc quanh ngã rẽ rất nghi ngờ
Anh đã về đây, thật chẳng tình cờ
Lòng phiêu bạt theo phiến đời lặng lẽ.

Tôi vẫn lang thang trong cuộc đời quá rộng
(dù bước nhanh chẳng thể đến nơi tìm)
Sáu năm qua cơn mộng dữ vừa xong
Ngày tháng tới bấp bênh, niềm hy vọng?

Hãy cất hộ tôi bao buồn phiền đeo đẳng
Một tuổi thanh xuân tàn tạ bóng hình
Cho tôi quên những kẻ tham sinh
Bỏ thuộc cấp long đong trong nguy khốn.

Hãy giữ giùm tôi những chiều gió lộng
Những tinh sương giầy trận gõ trên đường.

Làm ở trong tù năm 1981

Nguyễn Giang



No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!