Phiếm luận
Nguyễn Giang
Xin các bạn yêu thương của tôi bình tâm. Ở đây, tôi không bàn về khả năng trời cho, cái vốn quý của các bà đâu, xin đừng hiểu lầm. Tôi chỉ xin phép có đôi chút lạm bàn về một khả năng trời cho khác, khả năng ngôn ngữ của các bà, một khả năng mà nếu các bà thiếu vắng thì hạnh phúc cho chúng tôi biết bao! Cái khả năng nói nhiều và dai dẳng này quả là "Gift of God", phe liền ông ta không dễ gì học được đâu. Tất cả các bộ môn, chúng ta đều có thể học được. Nhưng cái gọi là "artistic mind" thì không cách chi học được. Đó thật sự là một tặng phẩm Trời cho. Nói nhiều và bền bỉ cũng là một nghệ thuật trời cho đấy chứ! Tôi có đọc được ở đâu đây, một câu nói mà tôi không nhớ rõ của một danh nhân mà tôi đã quên tên: "Thiên tài, 80% là do tập luyện, chỉ có 20% là do thiên phú". Tôi mạn phép không đồng ý với câu nói này. Theo tôi, 80% là do thiên phú, chỉ có 20% là do tập luyện mà thôi! Bạn có thể học thuộc lòng luật bằng trắc, nhưng nếu Trời không cho bạn 1 đầu óc "mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây", thì cố lắm bạn cũng chỉ làm được những bài thơ hiếu hỉ. Bạn có thể bỏ khá nhiều tiền theo học các lớp âm nhạc của LHQ, TT, NPP... nhưng cố lắm bạn cũng chỉ là ca sĩ phòng tắm, hơn nữa thì là ca sĩ Karaoke, hoặc ca sĩ "hát cho nhau phải nghe" là cùng. Ngay đến kẻ hèn này, dù đã làm quen với cây đàn guitar từ lâu, nhưng vẫn rất chậm chạp trong việc tìm "tông" của một bản nhạc. Trong khi đó, thằng cháu của kẻ hèn này chỉ mới 7, 8 tuổi nhưng đã có thể gõ trên keyboard gần đúng 1 giai điệu nó mới vừa nghe. Cả đến ngay 1 lãnh vực cũng chia ra những bộ môn, người ta có thể giỏi bộ môn này song lại không thể vượt trội trong bộ môn khác. Nghiêm phú Phi, Lê văn Khoa có thể rất giỏi về hòa âm, song nếu phải nghe những bài hai ông sáng tác thì có lẽ là một cực hình! Bởi thế, các bà có được tặng phẩm trời cho là khả năng... nói, còn các ông, Trời cũng ban cho khả năng... nghe! Khả năng nghe này không biết có lợi gì hay không, chỉ biết là từ ngày vợ bắt đeo máy trợ thính, ông bạn tôi "âu sầu một bóng" thấy rõ! Ông ta cứ tiếc mãi những ngày vàng son nghễnh ngãng, vợ hỏi thì mình cứ "hả hả" đều chi, khiến bà ấy phát chán không muốn nói chuyện nữa. Bây giờ, chỉ được tắt máy trợ thính khi ở trong dzét dum, còn có mặt bả là phải vặn lên: "Tôi nói chuyện thì anh phải nghe chứ, sao lại muốn "off" máy nghe, bất lịch sự vừa vừa chứ. Tắt bật mãi máy nó mau hư lắm, rồi lại tốn tiền cho mà xem!" Một ông bạn nữa của tôi, vốn là một nhà văn chuyên viết những chuyện tình, trong đó người Nam chuyên lừa dối các người Nữ. Tuy nhiên, ông ta có chuyện gì cũng kể với vợ, kể cả những điều manh nha trong đầu. Khi tôi hỏi lý do nào mà ông cứ "thật thà khai báo" thế, thì ông ta hồn nhiên trả lời: "Dấu sao được mày ơi, cây kim trong bọc để lâu cũng có ngày lòi ra, sớm muộn bả cũng biết. Thôi, thà nói phứt ra cho rồi, dấu diếm hoài cũng mệt lắm chứ hổng phải chơi đâu, bà xã tao đa nghi còn hơn Tào Tháo nữa!" Có chuyện kể về 1 bà vợ rất ghen và đa nghi. Ngày nào ông chồng đi làm về, bà ta cũng săm soi quần áo đức ông chồng xem có sợi tóc nào khả nghi không? Săm soi mãi không thấy sợi tóc nào lạ cả, bà ta rít lên: "Anh là thằng đổ đốn, bộ hết đàn bà rồi hay sao mà đàn bà hói đầu anh cũng chẳng tha?" Trong các lãnh vực khác cũng thế. Có những người khả năng nghe 1 ngôn ngữ rất hay nhưng khi nói thì lạng quạng. Có những người nói 1 ngôn ngữ rất hay, nhưng khả năng nghe thì lại không khá gì. Kỹ năng nói hình như cũng tùy thuộc vào... môi trường. Bằng chứng là các ông trong khóa chúng tôi ở Orange County thường hay đi quán cà phê sáng thứ Bảy, và thường nói rất hăng. Hỏi ra mới biết rằng ở nhà các ông thường nói rất ít hoặc... không được nói. Có ông lại bảo: "Đi uống cà phê, để được dịp nói văng tê để bù lại những giờ phút phải uất ức "ngậm hột thị" ở nhà, sế sì ngu gì mà không đi!". Trên môi trường... đường phố, các bà thường lái xe... bằng mồm xuất sắc hơn các ông (passenger driving mà lị!). Có ông bạn than thở với tôi: - Bác ạ, lái xe mà có con vợ tôi ngồi bên cạnh quả là khổ vô cùng. Đang chạy xe, nó nhắc chừng: "Anh ạ, coi chừng xe đằng trước". Rồi lại nhắc nữa, giọng thì thào như trong phim gián điệp : "Anh ơi, có xe đằng sau". Chưa hết, một lúc sau, giọng lại rít lên như trong phim ma quái: "Xe bên cạnh đang đi sát xe mình kìa, anh ơi!". Chịu hết nổi, tôi phải gắt lên: "Xe chạy trên đường thì phải có xe trước, xe sau, xe bên cạnh chớ. Muốn hổng có xe thì ra sa mạc mà chạy. Bà ngon thì lái đi, tôi thề sẽ không chỉ bảo một câu nào". Nói xong rồi, tôi mới biết là mình dại, ông ạ. Mẹ, bả làm thiệt ông ơi, bả kêu tui ngừng xe rồi ngồi vào ghế tài xế. - Thế ông có giữ lời thề hổng nói câu nào không? - Nói gì nổi, bả lái xe dễ sợ quá, tui lo nhắm mắt không à, cấm khẩu luôn, có nói nổi câu nào đâu? Khả năng nói của các bà hình như cũng tùy vào đối tượng. Tôi có 1 bà chị họ ăn nói dữ dằn, lúc nào cũng chê bai chồng thậm tệ trước mặt bàng quan thiên hạ. Cách đây 2 năm, bà đã li dị đức ông chồng hèn mọn và lấy ông khác. Khi đến thăm bà ấy cách đây 3 tháng, tôi rất ngạc nhiên khi thấy trước mắt tôi là hình ảnh một người đàn bà hiền dịu "chồng giận thì vợ xin thưa, miệng cười hớn hở rằng anh giận gì?" Bà vợ ngài Tú Xương "quanh năm buôn bán ở ven sông" chắc cũng chỉ đức độ đến thế này là cùng. Trong khi đó thì ông chồng lại có sì tin "chồng chúa vợ tôi" không thể tả, quát mắng chê bai vợ ào ào. Thế nà thế lào, giời ạ! Đa số liền ông nghe ngôn ngữ hay hơn nói ngôn ngữ ấy. Đa số liền bà nói 1 ngôn ngữ hay hơn nghe ngôn ngữ ấy (các bạn cứ check với ma phăm ở nhà thì biết). Bởi thế các bà qua đây thường nói tiếng Mỹ nhanh hơn các đấng ông chồng. Trong khi các đức ông chồng còn đang vất vả với: "A man is not an animal. Jack is a man, Jack is not an animal," như trong L'Anglais Vivant, thì bà vợ đã có thể đấu tiếng Mẽo loạn lên với anh già Mỹ khó tính cạnh nhà, dĩ nhiên có sự cộng lực của tay và chân. Tuy nhiên, không phải là không có trường hợp ngoại lệ. Ông bạn H.O. của tôi kể chuyện: - Hồi tui mới qua đây, ông ạ, tiếng Mỹ còn lờ quờ lắm. Chả là có ông bạn nối khố, bác Linh ấy mà, đã qua trước khuyên: "Ở Mỹ này, mày không cần học tiếng Mẽo nhiều, cứ tập nói 2 chữ "Yes" và "No" cho nhuyễn nhừ là ăn tiền rồi. Mày thấy không, cha Trần Dũ cũng chỉ nhuyễn nhừ 2 chữ đó mà làm chủ chợ đó". Thấy đường hướng chỉ đạo này hấp dzẫn, dễ dàng quá, mình, vốn đã lười học, lại ghét Mỹ nó bỏ rơi mình nên ghét cả tiếng của nó. Bởi thế cả 2 năm đầu chỉ luyện 2 chữ "Yes" và "No" đó thôi. Bà vợ tôi và các con tôi cũng chuyên chú luyện 2 tiếng này cho thật giỏi. Thiệt ra, bả xử dụng 2 chữ đó còn hay hơn tui, có lên bổng xuống trầm đàng hoàng, có lẽ vì bả ưa ca vọng cổ. Đến bây giờ, qua đây đã 3, 4 năm rồi, tui và con dzợ tui, cứ 2 chữ đó lận lưng mà hổng sợ thằng Mỹ nào, ông ạ. Mỹ nói, tôi cứ "Yes No" loạn cào cào, thế cũng xong! - Thế lúc ông nói thì thằng Mỹ nó nghe được hông? - Chẳng biết nữa! Có thằng thì ngẩn tò te như chúa Tầu nghe kèn, có thằng nghe tôi ba hoa thì mặt mày đau khổ như bị bệnh trĩ. Kệ chúng nó chứ, tôi không "ke", mình cứ nói cho sướng mồm. Này này, có mấy thằng Mỹ gọi quảng cáo dịch vụ, tôi bốc máy ngay, chẳng sợ gì cả. Chả bù với lúc mới qua, hễ chuông điện thọai reo là vợ chồng con cái hốt hoảng nhìn nhau. Tôi là head of family mà nên đành bước tới nhấc ống nghe! Nghe thấy tiếng Mỹ trong điện thoại, tôi bèn từ từ đặt nhẹ xuống, rất êm, rồi quay lại nói với vợ con: "Wrong number!" Bác thấy tôi can đảm không, can đảm hơn "Anh Ba Can Đảm" của khóa 7/68 KQ nhiều! Bây giờ thì khác xa, thằng Mỹ nó nói A thì tôi nói B, nó nói B thì tôi nói A, nó hỏi C thì tôi trả lời D. Hãi quá, nó hỏi tôi có biết nói tiếng Ăng Lê không, tôi hùng dũng trả lời ngay: "Ai nâu, ai lai sì pích In lít vé ri loong tai!" Bố bảo lần sau nó cũng đếch dám gọi nữa! Ông thấy không, nó gọi cho mình là gây cho mình sự phiền nhiễu. Mình bèn bê cái khối phiền nhiễu đó quẳng lại nó! Mình đâu có bất lịch sự gác ống nghe xuống như hồi mới qua. Mình phải chứng tỏ cho nó biết rằng mình là người lịch sự chứ, thiết tha muốn nói tiếng Ăng Lê chứ, nó đâu trách gì mình được! Hà hà, nghe mình nói, đoán mình nói gì là vất vả rồi, là đời khổ rồi! Tôi đoán có lắm anh Mẽo nghe tôi nói xong đầu óc sẽ lùng bùng, thậm chí có anh còn ngờ ngợ không biết mình có gọi lộn vào... bệnh viện tâm thần chăng? - Thế còn mấy thằng con ông bây giờ ra sao? - Thằng nào cũng có "good job" cả. Thằng nào cũng sống đàng hoàng cuộc đời phải sống. Thằng thì làm thợ hồ, thằng thì nhặt rau cho chợ Việt Nam. Việc nào cũng nhàn hạ cả, cứ như cưỡi ngựa xem hoa í mà, chỉ làm theo người ta nói thôi, đâu phải sáng tạo cái gì đâu mà mệt. Lương chúng nó cũng cả 6, 7 đồng, mà tiền tươi cơ nhé. Ông chủ chợ tốt bụng lắm, thường khuyên bảo tận tình: "Này, các cháu cứ ăn sáng ở nhà cho thật no đi, đến làm việc khỏi phải ăn trưa cho nó phí thời giờ! Nông phu nước mình đấy, cũng chỉ ăn sáng cho thật no, đào sâu cuốc bẫm đến chiều là về nhà ăn cơm chiều luôn, ông nào cũng khỏe như trâu, chả có bệnh tật gì cả!. Các cháu thấy không, thời giờ là tiền bạc mà, Việt Nam cũng thế mà Mỹ cũng thế thôi." Có lần thằng con tôi trong giờ break ra ngoài rít thuốc, ông chủ chợ gọi vào khuyên ngay: "Này, cháu chớ tập tành hút thuốc, hại sức khỏe lắm, lại tốn thì giờ nữa. Thì giờ rảnh, vào nhặt rau có phải 2 bên, chú và cháu, đều có lợi không?". Ông ta lại cười hô hố: "Nhặt rau lâu ngày tay thoăn thoắt, hữu dụng vô cùng. Mai này lấy vợ, cứ giở ngón tremolo, vợ mê thì phải biết, lúc ấy lại đến đây cám ơn chú tận tình đấy!". Tôi cứ khuyên chúng nó rằng, chúng mày may mắn gặp 1 ông chủ tốt bụng như thế này là quí hóa lắm đấy, liệu mà giữ! Quả thế mà đúng, ông ạ. Mấy thằng con tôi, nhờ được ông chủ "keep busy" kiểu đó mà thằng nào cũng khỏe mạnh. Chẳng thằng nào phải mua bảo hiểm sức khỏe cho phí tiền, vả lại chủ nó bảo ông ta thừa sức mua bảo hiểm mà cũng không thèm mua vài chục năm nay rồi, có sao đâu! Vẽ, ông già tôi có bảo hiểm y tế đâu mà cũng sống ngắc ngoải đến hơn tám chục tuổi đấy chứ. Ấy, ông cụ "via" thế mà thỉnh thoảng cũng phải làm 1 quả thì mới ngủ được, bác ạ! Tôi và vợ con tôi phải cám ơn bác Linh lắm lắm, nhờ bác ấy mà tôi nói chuyện với Mẽo chẳng có tí ti ông cụ mặc cảm nào cả. Bác ấy còn bảo tôi: "Tiếng Mỹ giống tiếng Việt lắm, này nhé, mình nói CẮT thì Mỹ nó là CUT, mình nói ẤM thì nó là WARM, mình nói ĂN CHƠI thì nó là ENJOY, mình nói MỒM thì nó là MOUTH, mình nói SẮC thì nó là SHARP, mình nói ĐẦN thì nó là DULL, mình nói TỐI NAY thì nó là TONIGHT... Thành ra khỏi học tiếng Mỹ làm chi cho mất công, cứ nói trài trại tiếng Việt là Mỹ nó hiểu ngay ấy mà! Nhờ nghe lời bác ấy mà mấy thằng con tôi đấy, thấy không, khỏi cần học tiếng Mỹ mà có đứa nào chết đói đâu? - Thế còn bả thì tiếng Mỹ ra sao? - Trời ơi, bả chính là một ngoại lệ của đàn bà về khả năng ngôn ngữ trời cho. Tôi qua khỏi giai đoạn Yes và No thì còn đỡ đỡ. Còn bả thì cứ trụ ở giai đoạn Yes No! Mà lại hay phang bậy nữa. Như mới đây, bả lái xe đi chợ, lái lạng quạng làm sao mà thằng cảnh sát Mỹ nó chận lại. Ông biết mà, đàn bà thích nói lắm, bả lại muốn tập tiếng Mỹ của bả nên hỏi ngay thằng Cảnh Sát Mỹ: A iu phú lít? (chữ "police" cứ bị bả kêu là phú lít, như tiếng Việt vậy). Thằng Cảnh Sát Mỹ gằn giọng: "Am I foolish?". Thế là nó cho bả 1 cái ticket ngay, còn cảnh cáo bả cái tội dỡn mặt nhân viên công lực nữa, khổ thế đấy ông ạ! Ông bạn tôi tiếp tục thuyết: - Đàn bà có lắm khả năng siêu phàm lắm, ông ạ! Hồi xưa, ông cụ tôi có 1 bà người làm. Bả mê đi chùa lắm! Có lần bả đi chùa về hớn hở nói: "Hôm nay, chùa có bao nhiêu là sư tử, lại nói tiếng Pháp nữa!". Câu này phải hiểu rằng: "Hôm nay, chùa có bao nhiêu là sư nữ, lại có thuyết pháp nữa!". Bả không biết đọc, không biết viết, nhưng ở trên bục, thầy giảng đến đâu là bả giở đúng trang ấy, giòng ấy, thế mới kinh chứ! Tục ngữ mình có câu: "Đàn ông miệng rộng thì sang, đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà". Bác ạ, qua đây tôi thấy lắm anh Mỹ đen homeless mồm to lắm, cứ ngoác ra xin tiền, chẳng thấy sang trọng gì cả! Còn đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà thì đúng, mồm em Monica Lewinsky đấy, suýt làm cho ông Tổng Clinton thân bại danh liệt đấy! Sao tôi nhìn mấy em miệng rộng như Monica, tôi cứ sờ sợ mà lại thinh thích thế nào ấy, bác ạ! Cái ấn tượng bị nuốt chửng, ở Văn Khoa, môn Văn Minh Việt Nam, cũng có đề cập tới trong truyền thống THỜ HANG ĐỘNG của dân mình! Còn ông bạn Linh của tôi thì nói mỗi lần nhìn em nào miệng rộng lại có cảm giác buồn nôn. Hỏi tại sao thế, đương sự cứ không thèm trả lời, lạ thế đấy bác ạ! Cho vào miệng em, ấy quên, miệng mình chứ, vài quả chuối hoặc vài củ gừng là hết buồn nôn ngay! Khả năng ngôn ngữ của các em tiếp viên quán cà phê Quyên trên San Jose cũng kinh lắm, bác ạ. Ai đời, giữa đông đảo "ẩm khách" mà các em cứ văng tên cái của nợ của Nam Nữ ra như giữa chốn không người. Khẩu dâm cũng là 1 nghệ thuật trời cho, các bác ạ! Nhờ các em nói chuyện "trần tục" thế mà lúc nào quán cũng đông khách. Ấy thế mà có anh vẫn điềm nhiên xem laptop, dù các em tiếp viên ăn mặc thiếu vải đi tới đi lui, mồm miệng phát ngôn vô cùng dung tục. Tài thật! Đọc những giòng này, chắc có nhiều bác trong khóa 7/68 sẽ "hạ quyết tâm" lên San Jose ngay! Bao giờ đi, cho tôi ké với nhớ! Bác ạ, khả năng nói của đám đàn ông tụi mình coi như zero. So với các bà, bọn mình nói đã dở mà lại không đúng chỗ nữa mới chết chứ! Tui nhớ hồi đó, trước khi quen bả, tui có 1 chuyện tình lâm ly lắm với 1 em tên Hồng, yêu nhau cái kiểu "gần kề lối xóm, có cô bạn thân sớm hôm lo sách đèn" í mà. Đêm đầu nằm với bả, tui cứ rên lên: "Hồng ơi!" Hậu quả là tui bị đạp thẳng cánh xuống giường, chẳng xơ múi được gì sất! Van lạy, thề thốt mãi mới yên! Có một chuyện vui về khả năng nói dài, nói dai và nói không ngưng nghỉ của các bà. Bà vợ vào bếp thấy chồng đang cầm cái đập ruồi. - Ông đang làm gì vậy? - Đập ruồi. - Có bắt được con nào không? - Hai con đực, ba con cái. - Làm sao ông biết đực cái? - Thì 2 con đực đậu trên miệng lon bia, còn 3 con cái đậu trên chiếc điện thoại! Theo các nhà khoa học và ngôn ngữ học như Durant, Lontophaisov, Bellini, Kutovothik, Kunhovochev (bạn chớ có search Google tên mấy vị này cho mất công, toàn là tên tôi bịa ra đấy), các thùy phải và trái của trung tâm thần kinh về ngôn ngữ của phái Nữ đều cùng hoạt động. Trong khi đó, ở phái Nam chúng ta, chỉ có... 1 thùy hoạt động. Lượng Protein FOXP2 (dùng để kích thích thần kinh) ở phái Nữ cũng vượt trội hơn phái Nam. Vì thế, ngay từ lúc nhỏ, các bé gái đã chứng tỏ khả năng nói hơn các bé trai. Sau này, khi đã trở thành đàn bà và làm vợ, khả năng ngôn ngữ trời cho này đã khiến cho lắm đức ông chồng vất vả. Các nhà khoa học cũng khám phá ra 1 điều là nói nhiều sẽ chóng có nếp nhăn. Họ không nhấn mạnh các vết nhăn sẽ xuất hiện ở đâu, theo tôi chắc chỉ ở trên mặt mà thôi! Các ông có vợ ham nói có thể tự an ủi về điều này. "Này, cứ nói nhiều đi, rồi mặt mũi nhăn nheo như quả trám khô cho mà coi!" Nhờ các chư liệt vị khóa 7/68 check thử với các mệnh phụ phu nhân ở nhà xem có đúng chăng? Nhớ check lúc "đời chưa trang điểm" nhé! Sau khi phát kiến này được công bố, chẳng cần phải đoán chúng ta cũng biết số bán của các mỹ phẩm làm đẹp da mặt sẽ tăng vọt! Có người phụ nữ nào tự nhận là mình nói nhiều đâu? Tôi suy nghiệm như sau, các hải nội chư quân tử xem có đúng không? Trong 2 vợ chồng, muốn biết ai "ngại" ai, cứ xem ai nói nhanh và nhiều hơn ai. Phàm giữa 2 vật thể, vật thể nào nhanh hơn thì áp đảo được vật thể kia. Dưới nước, cá mập hung dữ thế mà vẫn sợ cá heo vì cá heo bơi nhanh hơn. Trên trời, trong không chiến, máy bay nào có tốc độ nhanh hơn là chiếm thượng phong. Ở dưới đất, đàn bà nói nhanh (và dai) hơn đàn ông, nên đa số phe liền ông, chúng ta "nể" vợ là phải. Chắc chắn, có bạn sẽ cãi rằng, đôi khi con dzợ tui nó nói nhiều quá, tui la lên là nó im re, dzậy là nó cũng sợ tui chớ? Tội nghiệp ông bạn ngây thơ và quá tự tin của tôi, sự im lặng đó chỉ là tạm thời thôi bạn ơi, kẻ địch lùi 1 bước để rồi tiến lên 3 bước mà bạn không để ý đấy. Có bạn hay than thở, số tôi khổ quá chừng, gặp mụ vợ nói nhiều mà laị phản ứng nhanh nữa. Mình vừa nói 1 câu là nó đã "quạt" mình 2, 3 câu. Tui vừa hỏi: "Câu bà mới nói có phải ngụ ý nói móc họng tui hông?" , vậy mà nó đã nói sang câu khác rồi, theo hổng kịp. Tui đã nhiều lần biểu nó nói chậm lại để tui từ từ tìm hiểu xem ý nó muốn gì, vậy mà nó cứ nói ào ào, nghe điếc con ráy luôn. Lóng rày tui cũng cố tập nói lẹ để "đảm đương" với nó, mà hổng được đâu ông ơi, nói lẹ bị vấp hoài. Mà nói lẹ góa, ý nghĩ không ra kịp, nhiếu khi mình bị stuck luôn, hổng biết mình nói gì nữa, ông ạ!" Thôi, ông bạn già của tôi ơi, định mệnh đã an bài. Như kẻ hèn này đã trình bầy ở trên, ông Trời đã sinh ra như thế, bạn nên chấp nhận. Vả lại, đâu phải chỉ có bạn là đau khổ vì có bà vợ "không nói ít" đâu! Các danh nhân như Socrates, Lincohn, Tolstoi... cũng lâm vào hoàn cảnh như bạn đấy chứ! Có bà vợ nói nhiều, lắm khi lại là may mắn. Bằng chứng hùng hồn nhất, trong vụ 9/11, một ông VN bị vợ bắt ngồi uống cà phưa để nghe bà ấy nói. Vì vậy ông ta đi làm muộn buổi sáng hôm ấy nên thoát chết, thấy không? Bao nhiêu bạn ta, nhờ vợ la rầy, khuyên can mãi nên bỏ được tật nghiện thuốc lá. Nhờ vậy, họ được thơ thới thăm ông bà bằng... các bệnh khác. Vì thế, sợ vợ là chuyện của ta, chớ đừng có trách trời gần trời xa làm gì! Ngay kẻ hèn này, sau khi viết những giòng trên đây cũng nơm nớp lo sợ, không biết bả có đọc tới hông đây, chắc phải đổi mật mã quá. Ấy thế, vừa đổi mật mã xong, bả lại hỏi mật mã mới là gì, lại phải thành thật khai báo mật mã mới. Như thế thì đổi làm gì cho nó mệt, phải không các bạn? Nguyễn Giang |
Thursday, May 22, 2014
Khả Năng Trời Cho Của Các Bà
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
that dung va cung that chua chat.
ReplyDeleteBác Giang viết dài, viết dai, và viết hay lắm.
ReplyDeleteTrần Hữu Đại
Cám ơn bác Giang đã dõng dạc ... nói lên dùm những "tâm sự" tui chỉ dám (chờ khi zợ đi vắng) ra vườn sau đào hố thò miệng xuống nói xong rồi lấp đất lại.
DeleteYou're the man!
TCAD