thơ Xanh Thỵ Nhạn Trắng |
Như một viên đá vô tình Anh nằm im, để em tình cờ vấp ngã Nỗi trượt đau làm em tê buốt quá Nước mắt nhiều, ngập lụt cả trần gian Em ngây thơ, bỗng chợt hóa hung tàn Búp bê nhỏ, chừ trở thành phù thủy Em sẽ ước biết bao điều phi lý Để anh thành ích kỷ của riêng em Em dang tay ban phép thuật tối đen Để quanh anh chẳng còn ai khác cả Anh hốt hoảng, sẽ van nài vật vã Được cùng em chia xẻ nỗi thăng trầm Em bắt anh tay trắng mẫn mò luôn Khiến anh phải hãi hùng vì đói khổ Anh sẽ thấy đời đâu toàn sắc đỏ Của vinh quang, chiến thắng, lẫy lừng Anh trở về nguyên thủy dáng người thương Bao năm cũ... ngày chúng mình chung lối Anh sẽ nắm lấy bàn tay em bối rối Lời ngập ngừng cứ đọng mãi ở bờ môi Em lấy ở anh mắt, tim, cả nụ cười Làm ngọn đuốc, sáng bừng nguồn hụt hẫng Em phù thủy sẽ giam cầm tư tưởng Đọa đày anh cho khổ sở trăm đường Em bắt anh phải vượt núi, lên nương Tìm trăm thứ lạ thường dâng hiến tặng Em sẽ rút muôn ngàn tơ sợi nắng Bắt anh ngồi dệt thắm những vẫn thơ Bởi hay ghen và nỗi cạu bất ngờ Anh lộn xộn, em bắt anh làm quỷ dữ Em sẽ xích, sẽ xiềng với gông cùm đủ thứ Cho nặng nề mê mệt bước chân đi Trời sẽ long, đất lở cũng bởi vì Khi giận dỗi, có điều gì em không dám Em nghĩ quẩn với bao điều u ám Chỉ làm sao chiếm giữ được lòng anh Rồi đến đêm buồn, u tối mông mênh Buông phép thuật, phù thủy buồn... bật khóc Xanh Thỵ Nhạn Trắng |
Friday, December 26, 2014
Phép Thuật
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Đáng thương thay cho bác Đoàn Lương...
ReplyDeleteNguyên Cò