Monday, July 22, 2013

Phi Vụ Ngày Đình Chiến

Hồ Viết Yên



Lôi Thanh 1: "Nhắc lại những kỷ niệm vui buồn cho thấm thía cuộc đời bay bổng, dù sao cũng là những kỷ niệm hay".

Mỗi khi đến ngày lễ lớn thường gợi cho tôi nhớ lại phi vụ ngày 25 tháng 12 năm 1973, thời gian đình chiến theo hiệp định Paris. Phi trường Biên Hoà không còn tiếng ồn của chiến đấu cơ phản lực, khu trục hoặc trực thăng võ trang. Tất cả im lìm ngủ yên trong ụ theo như hiệp định đã ký kết giữa 4 bên tại Paris (gồm: Hoa Kỳ, Việt Nam Cộng Hoà (VNCH), Cộng Sản Bắc Việt (CSBV), và mặt trận giải phóng miền Nam). Không khí có chút an lành và yên bình.

Chúng tôi 2 Phi Hành Đoàn (PHĐ) nhận phi vụ bay tiếp tế cho quân bạn. PHĐ tôi và Huỳnh bá Hùng bay sang Long Bình, tiếp xúc với đại diện Quân Đoàn và các đơn vị bạn để biết chi tiết phi vụ. Vì ngày lễ nên các phi vụ tạm đình chỉ, riêng 1 đơn vị phía Nam quận Đồng Xoài cần tiếp tế nhu yếu phẩm.

Tôi nói với Huỳnh bá Hùng cùng PHĐ tuỳ ý có thể ở đợi tại Long Bình hay về lại Biên Hòa. PHĐ tôi sẽ bay phi vụ này. PHĐ tôi có Tr/uý Trần văn Quí (Quí con), Cơ Phi Th/Sĩ Nguyễn văn Hoạt, Áp Tải Th/Sĩ Đào thụy Hiền và người Xạ Thủ lâu ngày tôi không nhớ tên.

Thường những tiền đồn ở xa xôi nằm trong vùng không an ninh hay đường bộ bị Việt Cộng (VC) cắt đứt thì lương thực, quân trang, quân dụng, nhiên liệu được tiếp tế do các phi đoàn trực thăng. Vì ngoài trực thăng ra, rất khó có một phương tiện nào khác có thể mang những đồ tiếp liệu tới. Mỗi phi vụ đổ quân hay tiếp tế vào căn cứ, bãi đáp nằm những nơi xa xôi, hẻo lánh, hoặc thiếu an ninh hay những căn cứ bị bao vây bởi cộng quân thì Chinook được 2 trực thăng võ trang UH-1 bay hộ tống, bảo vệ, mục đích dẹp tắt những hỏa lực của VC khi cần, khi Chinook gặp trở ngại kỹ thuật, bị bắn, thì trực thăng võ trang tiếp cứu kịp thời. Nhưng hôm nay, vì hiệp định đình chiến không trực thăng võ trang nào được cất cánh. PHĐ chúng tôi đơn độc bay vào vùng bất an này.

Đến câu hàng, cất cánh bay lên Đồng Xoài. Khi lấy đủ cao độ, nhìn bầu trời ít mây, không khí mát mẻ, trong lành và nhạc của đài phát thanh Quân Đội phát ra êm dịu, chúng tôi cùng tận hưởng những giờ phút êm đềm.

Khu vực phía Nam quận Đồng Xoài là 1 vùng rộng lớn nằm trong mật khu Đồng Xoài, gần biên giới Miên Việt, cũng là 1 cứ địa kiên cố của VC. Nơi đây đã từng xảy ra những trận chiến ác liệt, dữ dội giữa những đơn vị thiện chiến của quân lực VNCH và VC mà sau mỗi trận chiến các chiến sĩ VNCH đã tịch thu vô số súng đạn lớn nhỏ, quân trang quân dụng, do đàn anh Liên Sô, Trung Cộng, và các nước Cộng Sản Đông Âu cung cấp, tiếp tế cho CSBV để thực hiện ý đồ xâm chiếm miền Nam Việt Nam. Những chiến lợi phẩm này đã được chưng bày tại thành phố Sài Gòn và nhiều nơi cho người dân Việt Nam và cho cả các nước trên thế giới thấy chứng cớ xâm lăng của CSBV. Nhưng buồn thay không ai để ý tới hay ngoảnh mặt làm ngơ.

Giờ phút bình phi qua nhanh. Mật khu Đồng Xoài hiện ra trước mặt, với rừng cây cao, lổ chổ những hố bom, không 1 bóng nhà là hình ảnh quen thuộc mà tôi thấy hàng ngày khi bay vào vùng lửa đạn. Đã vào bãi đáp này nhiều lần nên tôi chỉ quan sát sơ. Tình báo Không Quân cho biết VC có phòng không trong vùng và gần đây không ảnh cho thấy có nhiều dấu hiệu phòng không của VC ở phía đông nam bãi đáp. Tôi bay lên phía Tây Bắc hướng Phước Long rồi bay vòng vào bãi đáp. Tr/úy Quí gọi quân bạn xin trái khói để biết hướng gió và chỗ thả hàng. Khi tới gần thấy cảnh vật yên tĩnh, bình thường nên tôi tiếp tục vào đáp. Không trái khói, không bóng người nên tôi thả hàng gần trước cửa đồn để quân bạn khỏi phải đi xa.

Cất cánh lên và nhanh chóng lấy cao độ về hướng Phước Long. Hiếm khi chúng tôi lên ca mà chỉ bay 1 phi vụ. Nhưng hôm nay ngoại lệ sau phi vụ này chúng tôi về phi đoàn ứng trực và nghỉ ngơi. Tiếp tục lấy cao độ, khoảng 4,500 bộ thì tôi giao cần lái cho Tr/uý Quí và dặn tiếp tục lên 7,000 bộ rồi đổi hướng về Biên Hòa.

Chưa đầy 1 phút thì 1 tiếng nổ lớn, con tàu lắc mạnh. Tôi biết tàu chúng tôi trúng đạn, theo phản ứng tự nhiên tôi bật tần số guard gọi: "Mayday, Mayday, Mayday". Một cảm giác khác thường như trong cơn mơ mình nói mà không nghe tiếng mình và âm thanh bay vào không gian tan biến mất. Liếc nhìn những phi cụ thì hầu hết đã hư ngoài đồng hồ động cơ. Đến lúc này, khói từ phía sau bay lên phòng lái, mùi khét bay vào mũi làm tôi khó chịu. Tàu cháy thì phải xuống tới đất càng nhanh càng tốt, phải đáp cho lẹ mới hy vọng sống sót. Tôi bấm máy nói Tr/uý Quí để tôi bay, nhưng sực nhớ hệ thống vô tuyến đã bị hư nên tôi lấy tay đánh nhẹ vào vai của Tr/uý Quí và ra dấu là để tôi bay. Tr/uý Quí trao cần lái. Tôi giảm hết sức nâng để cho con tàu rớt lẹ và đồng thời quan sát địa thế để tìm nơi đáp. Tôi vừa bay vừa có cảm giác lâng lâng không diễn tả được, tôi đạp Pedal để cho tàu "out of trim" hy vọng tàu rơi nhanh hơn. Tôi không cảm được tàu có rớt nhanh hơn không! nhưng có điều đặc biệt là thấy khói bớt bay vào phòng lái. Nhìn xuống sao vẫn còn xa quá!

Tôi ngắm nhìn quốc lộ. Trong trường hợp đáp khẩn cấp thì không đâu bằng đáp trên đường lộ. Đó là địa điểm lý tưởng để đáp trong trường hợp khẩn cấp. Nhưng vùng này và đoạn đường này đã bị VC chiếm giữ từ lâu, có nhiều nút chặn và nhiều khúc đường bị phá. Tôi nghĩ nếu có đáp được trên đường mà bị VC bắt thì càng khổ hơn nên tôi quyết định tìm địa điểm khác. Nhìn thấy những con đường mòn đất đỏ phía trước mặt, thấy có lý vì ở xa trong rừng, tôi dự định xuống đó dù cây chung quanh có hơi cao nhưng có thể đáp được. Đến khi xuống thấp và thấy rõ địa thế thì tôi bắt đầu nghi ngờ và lo vì thấy con đường này giống như ai vừa mới cày hay đường được rất nhiều xe qua lại. Thôi có gì đi nữa thì cũng phải đáp để bảo toàn sinh mạng. Đang tính toán và lưỡng lự đáp hay không đáp xuống con đường trước mặt, thì tàu xuống tới gần đầu ngọn cây. Đúng lúc này Cơ Phi Hoạt chạy lên và đưa ngón tay cái lên ra dấu cho tôi là phía sau an toàn. Qua dấu hiệu của Cơ Phi Hoạt, tôi giữ máy bay trên ngọn cây, ráng bay xa thêm tí nữa, với mục đích nếu đáp được và còn sống sót thì bớt phải lội bộ phần nào qua khu rừng này.

Những phi vụ thường khi bị bắn như vầy có GunShip bay theo thì mình không lo mấy vì sẽ được cứu ngay hoặc liên lạc với bất cứ máy bay nào đang ở trên vùng trời xin giúp đỡ. (Bác Thân khỉ gunship ơi!! Bác vớt PHĐ Cận lùn mà bác nỡ lòng nào để PHĐ tôi bơ vơ thế này!!). Nhưng hôm nay thì PHĐ chúng tôi phải tự lo. Sống sót và về được hay không là tùy ở những quyết định của chúng tôi. Có dùng máy liên lạc emergency cầm tay gọi thì cũng đâu có máy bay nào trên vùng trời bây giờ để nghe. Tôi quyết định tiếp tục bay sát ngọn cây, hy vọng không bị VC bắn thêm lần nữa và tôi mong bay càng được ra xa khỏi vùng mất an ninh được chừng nào hay chừng nấy.

Kiểm điểm lại phi cụ 1 lần nữa thì đồng hồ động cơ vẫn hoạt động. Tôi tìm chỗ để đáp nhưng chưa thấy có nơi nào rộng đủ và cảm giác của tôi cũng không mấy an lòng. Tôi ra dấu anh em chuẩn bị 2 khẩu đại liên M60 để xử dụng khi cần. Tôi chuyển hướng về Lai Khê, nhưng không lâu thì cần lái bắt đầu bị cứng và điều khiển phi cơ khó khăn nhiều. Tôi nghĩ thôi tới lúc phải đáp rồi và bay được đến đây cũng là tốt rồi. Tôi quyết định đáp, vì lỡ tiếp tục bay mà hệ thống cần lái bị lock thì coi như chúng tôi tiêu diêu miền cực lạc. Tôi nhìn về hướng Lai Khê, định vị trí, định hướng trước khi đáp để còn biết hướng lội bộ về. Không ngờ, không thể ngờ, trước mặt tôi xa xa lá cờ vàng 3 sọc đỏ bay phất phới. Tuy có xa nhưng tôi nghĩ có phải đáp thì cũng đủ sức chạy tới đó và hy vọng không có VC quanh đây. Tôi chuyển hướng bay, xuống thật thấp, ngắm theo cờ vàng mà bay tới, vừa thấy bãi đất trống gần đồn tôi đáp xuống. Dầu khó khăn nhưng cuối cùng máy bay cũng đã an toàn trên mặt đất.

Tắt máy xong, tôi đi kiểm soát lại máy bay và ghi nhận hư hại từ trong ra ngoài để báo cáo về Hành Quân Chiến Cuộc (HQCC). Thật may mắn cho chúng tôi viên đạn phòng không trúng khung sườn chính của máy bay cạnh thùng xăng bên phải nên viên đạn phòng không nổ bên ngoài máy bay, nhưng cũng đủ sức phá nát 1 lỗ lớn dưới bụng, rộng hơn 2 thước, từ cửa sau (ramp) cho đến cửa câu hàng nằm giữa tàu. Phần ramp bên trong tàu cũng bể tung ra nhiều mảnh, những mảnh đạn và những mảng sắt của ramp đã phá nát thêm nhiều phần trong thân tàu, cắt đứt 1 hệ thống thuỷ điều của hệ thống cần lái và làm hư hại nhiều hệ thống khác trên phi cơ và chỉ khoảng 1 gang tay thì viên đạn phòng không trúng thùng xăng và nếu viên đạn phòng không trúng thùng xăng thì đời của chúng tôi đã cuộn trong khối lửa đâu có dịp để kể lại chuyện này.

Lúc bay tôi dổn hết tâm trí vào việc điều khiển phi cơ và lo tìm chỗ đáp, thêm hệ thống liên lạc hư, không nói chuyện với nhau được, tôi không biết phía sau hư hại thế nào nên không có cảm giác sợ. Nhưng bây giờ nhìn tận mắt sự tàn phá của viên đạn phòng không thì tôi rùng mình, ớn lạnh. Lòng vui mừng và tạ ơn Thượng Đế, còn thương chúng tôi, không những cho chúng tôi sống sót mà còn cho chúng tôi đến được nơi an toàn.

Chúng tôi lấy đồ của mình và theo nhau vào đồn. Đây là căn cứ và cũng là 1 tiền đồn của sư đoàn 5 bộ binh. Tôi xin gặp vị sĩ quan chỉ huy đồn và yêu cầu cho bảo vệ máy bay. Sau đó, tôi liên lạc báo cáo Quân Đoàn và HQCC Không Quân Biên Hoà về tình trạng máy bay cũng như PHĐ và xin trực thăng lên rước chúng tôi về.

Người sĩ quan trưởng đồn đến gần và hỏi tôi cố đem chiếc Chinook về Lai Khê được không? Nhìn cách nói chuyện và khuôn mặt lo âu của anh tôi biết tình hình ở đây không được yên. Sau đó anh cho tôi biết VC ở chung quanh đây luôn luôn tìm cách tấn công và muốn chiếm lấy tiền đồn này. Nếu Chinook đậu đây thì thế nào chúng cũng đánh hoặc pháo kích vào đồn đêm nay. Tôi giải thích tình trạng máy bay, cũng như đáp được an toàn là điều may mắn cho chúng tôi. Sau đó tôi với anh cùng đi ra để thấy sự hư hại và cũng để anh hiểu là chúng tôi để máy bay lại đây hoàn toàn trong trường hợp bất khả kháng, nó ngoài ý muốn của chúng tôi. Khi thấy sự hư hại của máy bay thì anh cảm thông và cho 1 đơn vị ra làm 1 vòng tuyến để bảo vệ chiếc Chinook. Tôi nói sẽ xin Quân Đoàn thêm quân tiếp viện và cũng xin HQCC cho chuyên viên kỷ thuật Biên Hòa lên sửa và đem chiếc Chinook về trong ngày hôm nay nếu được.

Trong thời gian chờ đợi máy bay lên rước về, khoảng thời gian rảnh rỗi đủ để chúng tôi tâm sự và chia sẻ với nhau những cảm xúc lo sợ của mình. Nhưng sống sót vẫn là niềm vui lớn nhất. Tôi không quên được lời tâm sự của Hoạt và Hiền.

Hoạt nói: “Tàu cháy khi bị trúng phòng không, khói và dầu bay tỏa mịt mù phía sau. Nhưng bình cứu hỏa loại mới vừa được trang bị bằng chất lỏng không còn là loại foam nên chữa nhanh và hiệu quả”.

Hiền tâm sự: “Tôi vừa về phép để lo an táng và chịu tang cho cha tôi cách đây 1 tuần và đây là phi vụ đầu tiên khi trở lại Phi Đoàn. Nếu tôi không bước lên phía trước mồi điếu thuốc lá thì thân xác tôi đã bị tan nát vì viên đạn nổ ngay chỗ tôi ngồi. Tôi tin rằng cha tôi đã phù hộ cho tôi thoát chết”.

Chúng tôi được trực thăng UH-1 đưa về Biên Hoà. Trong lúc trực tại phòng hành quân, tôi được Huy Hoàng bên Quân Đoàn báo cho biết sư đoàn 5 bộ binh đã tăng phái 1 đơn vị để tiếp ứng tiền đồn.

Mấy ngày sau chiếc Chinook được sửa tạm và bay về Biên Hoà. Tr/úy Tươi Trưởng Phi Đạo quan sát sự hư hỏng và khi thấy tôi thì ông đến ôm. Ông chia vui và chúc mừng cho sự may mắn, sống còn của PHĐ. Ông còn thêm “Tử Thần chê là chuyện hiếm có nghe. Ráng bảo trọng!”.

Mỗi lần nghe, thấy hay nghĩ tới 2 chữ “đình chiến” thì tôi vẫn còn thấy giận về sự dối trá, trở cờ trong sự cam kết hiệp định đình chiến của bọn VC và CSBV. Một bọn người chỉ biết luật rừng đúng như câu nói: “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm” đã cho tôi 1 bài học để đời.

Đối với quốc tế chính bọn VC và CSBV ký hiệp định đình chiến mà chúng còn không tôn trọng thì làm sao bọn VC cùng bọn CSBV tôn trọng những gì hứa hẹn với dân tộc Việt Nam. Từ ngày đó cho đến nay, tôi thấy câu nói trên thật đúng và chắc chắn còn đúng hơn và thấm thía hơn cho toàn dân Việt Nam đang sống dưới sự thống trị của bọn Cộng Sản trên đất nước Việt Nam hôm nay.

Hồ viết Yên
K7/68KQ – PĐ237 / PĐ241 Chinook

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!