Thơ Trần Kim Hiện
Vu Lan buồn quá Mẹ ơi!Chân con khập khễnh, chơi vơi tật nguyền!
Hai mùa báo hiếu «không duyên»
Sân chùa vắng bóng con thiền, niệm kinh,
Cầu xin Mẹ được vãng sinh,
Về miền Cực Lạc, Mẹ hiền thảnh thơi.
Vu Lan buồn quá Mẹ ơi!
Xót thương số Mẹ cả đời lấm lem!
Nhà sau, vườn rộng, sân hoen!
Dâu mười hai tuổi đã quen miệt mài!
Bọt bèo Mẹ vớt sớm mai
Không ngờ số Mẹ ngày mai bọt bèo!
Đường đời gian khổ cheo leo,
Mẹ quê chỉ biết gánh, chèo ngược xuôi!
Tuổi xuân qua mất lâu rồi!
Mẹ nào hay biết, cuộc đời buồn tênh!
Sàng gạo, phơi thóc đầy sân,
Cho nên tóc Mẹ trắng dần tháng năm.
Cửa nhà, ôi lại vắng tanh
Các con cùng Bố hai lần ra đi!
Buồn thay cho cảnh biệt ly
Khóc chồng biệt tích, con đi không về!
Cuộc đời như thể cơn mê
Trông mong gì có ngày về Mẹ ơi!
Khi con hiểu biết sự đời
Thì con mất Mẹ ngậm ngùi xót xa!
Giờ đây trên bước đường xa
Con thầm tạ tội, Mẹ là Phật Tiên,
Dù Mẹ về chốn cửu tuyền
Vẫn là ánh đuốc, soi đường con đi.
Con xin Mẹ chớ lo chi,
Tim con có Mẹ, sợ gì gian nan!
Viết tại California, Mùa Vu Lan, tháng 7
Trần Kim Hiện
( Phu nhân bạn Nguyễn-Hữu-Phú K7/68KQ )
Bác Giang có lần nói,người Việt ta, ai cũng là nhà thơ. Mà đúng vậy, tất cả những biến cố xẩy ra trong đờ sống củng làm xao động tâm tư và quyện thành hồn thơ. Bài thơ chị Phú chân tình và cảm động.
ReplyDelete