Thơ Vũ Khanh
Đặc San Xuân thơ ai trìu mến gởi, Tặng một người với bao nỗi niềm riêng. Mong lời thơ êm dịu rót vào tim, Sao vần điệu vẫn chìm trong quên lãng. Ngày Xuân Mới mai vàng hoen thuốc súng, Khắp Sài Gòn oai dũng những đoàn quân. Chiến tranh xa bất chợt ập đến gần, Khi pháo giặc giữa sân trường vang nổ. Cùng thầy cô, xếp bút nghiên sách vở, Theo nhà trường cứu trợ tận miền xa, Sống bên em từng khoảnh khắc ngọc ngà, Đời gian khổ ươm hoa lòng kết mộng. Rồi Xuân qua, Hè về trên cánh phượng, Em ra trường muôn hướng bước đường mây, Tôi Quang Trung quân ngũ đã định ngày, Giờ tạm biệt mắt em cay khói thuốc. Cành phượng đỏ em cài nghiêng mái tóc, Áo học trò che trắng góc cỏ xanh, Môi thơ ngây e ấp giấc mộng lành, Tấm ảnh nhỏ đôi dòng ghi kỷ niệm. Phút phân ly chiều vàng dâng lưu luyến, Tôi lên đường theo tiếng gọi quê hương, Mà tình riêng chan chứa mối tơ vương, Vừa chớm nở nơi sân trường tuổi ngọc. Bóng em khuất cuối sân trường. Bâng khuâng tôi nhặt phượng hồng rơi rơi. Vô tình nhặt cánh môi cười, Gói trong tà áo khi vơi khi đầy. Vơi đầy theo nhịp gió bay, Đầy vơi theo tiếng lòng này nhặt khoan. Trăm năm phượng dẫu phai tàn, Môi cười thắm mãi dặm ngàn gió sương. Vũ Khanh |
Thursday, July 11, 2013
Sân Trường Tuổi Ngọc
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!