Thơ Hoa Lục Bình
Ta đã biết ta là người phạm tội Đêm trở về nằm sám hối, ăn năn Hình dung em môi cong cớn giận hờn Ta lại thấy lòng ta thêm hổ thẹn Đêm hôm đó trong lòng ta quỉ hiện Sau cơn đam mê thể xác hỏi đòi Em cúi đầu, lệ mắt đẫm bờ môi Ta chợt hiểu ta là người chiếm đoạt Năm năm trời ta sống trong khao khát Không ái ân, đầu óc bất bình thường Gần bên em, không giữ được tà tâm Nên ta đã trở thành người thô bỉ Mặc cho ta cố van lơn, nài nỉ Em cũng không thèm vị thứ cho ta Em nhìn ta bằng đôi mắt lạ xa Ta đau đớn hơn là em trách mắng Em nhìn ta với cái nhìn câm lặng Không oán hờn khiến ta mãi ăn năn Em hỡi em! Ta hối hận trăm lần Sao em vẫn lạnh lùng không tha thứ Em yên lặng để cho ta tự xử Cả trăm lần vẫn chưa đủ sao em? Em bỏ ta đi trong lặng lẽ, âm thầm Để ta khổ trong tháng ngày chờ đợi Ta đã biết ta là người phạm tội Em hãy về cứu rỗi lấy hồn ta Ta đớn đau trong hối hận dày vò Em quay lại, đừng bỏ ta em nhé! Hoa Lục Bình |
|
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!