Trần-Công Anh-Dũng
Gốc cây này em còn nhớ không?
Ngày xưa có lần mình núp mưa bên nó.
Dù người lớn vẫn thường nhắc nhở:
“Trời mưa con đừng núp dưới tàn cây!”
Ngày xưa...
ngày xưa,
khi còn thơ ngây,
sao chúng mình hay quên lời người lớn.
Người lớn bảo các con đừng yêu sớm,
Mà chúng mình hay lén hẹn hò nhau!
(Hẹn vậy thôi nào biết đã yêu đâu!)
để lắm lần chung cơn mưa ướt áo
và có lần che chung nhau... tờ báo!
(đâu che được gì, chỉ để dựa vào nhau!)
Em ơi, em ơi!
ngày xưa...
Ngày xưa ngọt ngào!
Chiều nay,
đột nhiên cơn mưa rào,
ném anh vào đây từ giòng đời xuôi ngược,
và kỷ niệm êm đềm thuở trước
vỗ về anh trong lúc gió mưa này.
Giờ chỉ còn anh với... gốc cây
Em đã cách muôn trùng, xa xôi quá!
Đường đời chia nhiều ngã
Mỗi người mỗi gia đình!
con em,
và,
con anh!
Con em và con anh,
nay lớn bằng hai đứa mình thuở ấy.
Chắc chúng cũng đã bắt đầu... như vậy.
(cũng tin rằng mình chẳng biết gì đâu!)
Phải chi...
Ừ phải chi...
Mình được ở gần nhau.
cho tụi nhỏ quen nhau, rồi hò hẹn
để khi có cơn mưa nào ập đến,
chúng sẽ chụm đầu,
tờ báo nhỏ,
che chung!
Trần-Công Anh-Dũng
Saigon, muà mưa 1990
Tờ báo nhỏ nhưng chuyện tình đâu có nhỏ,
ReplyDeleteXắp nhỏ lớn rồi, mình vẫn nhớ vẫn thương.
Chuyện tình xưa sao mà quá dễ thương.
Cho ai đó mắt như vương khói thuốc.
Đồng "bệnh" tương lân!
DeleteThanks bạn hiền