Thơ Vũ Khanh
Chiều hôm ấy Sài Gòn giăng sương khói, Chẳng khác gì vùng đồi núi cao nguyên. Muôn ngựa xe xuôi ngược bỗng tịnh yên, Như tranh vẽ nhạt phai miền hư ảo. Em công viên gió vương vương tà áo, Anh cuối thềm chân chao đảo liêu xiêu. Nắng nghiêng nghiêng tô đẹp nét diễm kiều, Đang hờn dỗi vì người yêu lỗi hẹn. Nha Trang đi, từ khi xanh xanh biển, Suốt hàng giờ, sao vẫn biển xanh xanh! Em tôi cười: Mây quyện chuyến bay anh, Mình hạnh phúc, mây hờn ganh không muốn! Hai bên phố ngựa xe như nước cuốn, Cả Sài Gòn vui rộn với hồn anh. Ngày mai về chốn biển xanh, Tóc mây quyện chuyến bay anh trọn đời. Vũ Khanh |
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!