Thuở học trò làm thơ trên giấy trắng Như áo màu khép kín tuổi băng trinh Của người em bé nhỏ đất Thần Kinh Trong buổi sáng mù sương trời Quốc Học Buổi đến trường song song đôi xe đạp Cầu Trường Tiền mấy nhịp, mấy yêu thương Nội Thành xưa đầy lăng tẩm cung vương Nơi hò hẹn khi trốn trường, bỏ lớp Khi khôn lớn xây đời bằng thép súng Rời quân trường lê gót khắp quê hương Một đôi lần trú đóng Vỹ Dạ Thôn Đêm vọng lại tiếng chuông chùa Thiên Mụ Đời còn lại giam mình nơi viễn xứ Nghe quê hương quằn quại ở sau lưng Thương bạn bè sống giữa cảnh cùm gông Nhớ áo trắng vùng sông Hương, núi Ngự Nỗi buồn nào bằng nỗi buồn viễn xứ Thân lưu đầy ôm quá khứa xa xưa Sống luân lưu, một kiếp sống dư thừa Bao kỷ niệm trở về đêm trằn trọc Nuối tiếc thuở xưa, tháng ngày ngà ngọc Bên mái trường, trong lớp học thân yêu Buổi tan trường, lên Cồn Hến ăn nghiêu Cơm Âm Phủ, quán chiều mưa lất phất Nhớ lại những buổi hành quân mệt nhọc Chia sẻ nhau từng điếu thuốc, nắm cơm Bạn bè thương yêu thân mật, thật lòng Sương phủ xuống chiều rừng sao vẫn ấm Còn bây giờ cô đơn trong cuộc sống Biết tìm đâu áo trắng phất phơ bay Bạn bè ơi! Ta đang sống những ngày Buồn bã nhất của đời ta đó bạn Hoa Lục Bình |
Tuesday, September 10, 2013
Nuối Tiếc Tháng Ngày
Thơ Hoa Lục Bình
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!