Trần Tấn Thọ
Hồ Viết Yên
Đại Bàng 1 -Cùng các anh em Đại Bàng thân mến, Tôi biết là có nhiều anh em không biết tôi lắm vì tôi chỉ phục vụ cho Phi Đoàn 237 trong vòng một năm mà thôi. Tôi thuật lại chuyện này chỉ muốn thêm chút đỉnh kỷ niệm với anh em và PĐ237. Ðó là ngày 29 tháng 5 năm 1971. Phi vụ của 2 chiếc Chinooks đi biệt phái lên Lộc Ninh để tiếp tế cho một Sư Ðoàn bạn bị địch bao vây trên Snoul bên Campuchia. Thời tiết hôm đó cũng khá tốt. Trần mây vào khoảng 3,000 bộ. Phi Hành Đoàn của tôi có T/u Hoàng, cơ phi Ðồng, xạ thủ Túc còn anh áp tải thì tôi quên tên. Chiếc thứ hai có hai T/u Cận và Yên. Chúng tôi đáp ở Lộc Ninh khoảng 9 hay 10 giờ gì đó. Tôi vào BCH hành quân của quân bạn để nhận lệnh và tình hình. Ðại khái là địch có nhiều phòng không trên đường tiếp tế. Chúng tôi đổ xăng xong bay qua chỗ câu móc hàng. Cất cánh ra khỏi Lộc Ninh, lấy cao độ lên tới trần mây vào khoảng 2,000 đến 3,000 thôi. Vừa qua khỏi biên giới giữa Việt Nam và Campuchia thì viên đạn phòng không thứ nhất xẹt qua trước mặt. Tôi bảo Phi Hành Đoàn là địch đang bắn mình. Bỗng tôi nghe một tiếng nổ phía sau. Tôi hỏi nhanh "Gì đó?". Túc trả lời "Nó bắn cháy tàu rồi Đại Úy". Tôi ra lệnh cho họ lấy bình chữa lửa để dập tắt. Ðồng thời tôi quẹo 180 độ, thả kiện hàng và hạ phi cơ thật nhanh theo trường hợp khẩn cấp. Tôi gọi chiếc thứ hai "Tàu tôi bị bắn cháy, các bạn theo tôi". Trước hết, tôi thấy con đường đất đỏ trong vườn cao su; tôi định đáp xuống đó. Nhưng con đường đó quá hẹp nên tôi nhìn qua bên trái thì may mắn tôi thấy một khoảng trống có cỏ và nước cũng khá rộng. Trảng đó cách chừng 1, 2 dậm nên tôi hướng về đó với tốc độ tối đa và bay sát ngọn cây. Dọc đường, phi cơ bị chìm nhẹ xuống nên tôi phải kéo cần lên để giữ cao độ. Phi cơ bị chìm 2, 3 lần như vậy rồi có tiếng địch bắn bằng súng nhỏ với theo. Ðịch có thể ở khắp mọi nơi trong vùng đó. Khi đến gần bãi nước, tôi giảm tốc độ để đáp và gọi số 2 cho họ biết. Tôi ho sặc sụa vì khi phi cơ chậm lại, khói đã dồn ra phòng lái rồi nên tôi không nói đuợc nữa. Sau cùng, tôi vừa đặt 2 bánh sau xuống thì tôi thấy Hoàng đã nhảy ra khỏi phi cơ rồi. Tôi kéo cần để tắt máy vì tôi sợ khi tôi nhảy ra nhỡ đá cần lái, phi cơ có thể bị lật nhào. Tôi giật mạnh chốt emergency để mở cánh cửa và nhảy ra, tôi đã thấy chiếc thứ hai đang hạ cánh phía trước bên phải của phi cơ tôi. Tôi còn thấy Phi Hành Đoàn của tôi chạy đến chiếc số 2. Họ bị ngã xuống vì sụp phải cỏ và nuớc. Họ cố đứng lên chạy đến và ngã trên ramp. Phi Hành Đoàn bên kia phải giúp và kéo phụ họ lên. Còn tôi thì nhảy từ bụi cỏ này qua bụi kia để tiến đến số 2. Lên phi cơ số 2 xong, tôi bảo Cận và Yên bay thẳng về căn cứ Biên Hòa. Sau khi số 2 cất cánh, tôi nhìn lại chiếc Chinook đang bị cháy của tôi bỗng phát nổ và gãy ngay làm đôi.Thật là hú vía! Phi Hành Đoàn của tôi ai nấy đều bị phỏng khá nặng. Túc thì bị phỏng nặng nhất còn tôi thì bị nhẹ nhất. Tôi bị phỏng ở cổ, đầu gối, mũi, mà nặng nhất là ở 2 bàn tay. Lúc tôi kéo cửa emergency, tôi đã bị lột da bàn tay mà tôi chưa hay. Tôi cũng chưa cảm thấy đau lúc còn ở trên chiếc số 2. Vào nhà thương rồi tôi mới thấy thật là đau rát. Theo tôi, không có cái đau nào bằng phỏng vì phỏng chiếm một diện tích lớn nên đau nhiều hơn (tôi nghĩ như vậy). Lúc ở nhà thương tôi mới rầy anh Túc "Tại sao anh giẫm lên cần lái của tôi?" Anh ta trả lời "Tôi thấy nóng quá mà ông không chịu đáp nên tôi hoảng sợ." Còn anh Ðồng nói "Tôi định nhẩy ra khỏi phi cơ, nhưng tôi nghĩ chết một mình thì cô đơn quá nên tôi ở lại." Sau đó Phi Hành Đoàn của tôi được chuyển qua nhà thương Mỹ trên Long Bình rồi sau khi băng bó xong, bọn tôi được đưa về Tân Sơn Nhất. Tất cả 4 người trong Phi Hành Đoàn của tôi đều rên la bởi đau đớn nên tôi tuy đau nhưng cũng ráng chịu vì tôi nghĩ mình bị thương nhẹ nhất. Ở lại bệnh viện TSN đêm đó, hôm sau bà xã tôi hay tin nên vào thăm tôi sáng hôm 30 tháng 5, cũng là ngày sinh nhật của tôi. Lúc đó vợ tôi có bầu cũng sắp sanh, có lẽ vì quá xúc động nên đến trưa cô ấy chuyển bụng. Tôi lại phải gọi nhờ xe cứu thương của KQ chở vợ tôi vào nhà bảo sanh. Thành ra thằng con trai thứ của tôi được sinh ra cùng ngày, tháng với tôi, cách nhau đúng 30 năm. Chuyến bay đó cũng là phi vụ cuối cùng của tôi trong quân ngũ và cũng là kỷ niệm chẳng bao giờ quên của đời tôi. 37 năm qua, hễ mỗi lần đến ngày sinh nhật, nhìn anh con trai có cùng ngày sinh với tôi, tôi lại nhớ đến phi vụ đó. Tôi ngẩn ngơ tự hỏi sao mà tôi còn sống được đến ngày nay. Cùng Phi Hành Đoàn của Cận và Yên, tôi luôn luôn nhớ và tri ơn các bạn. Trần Tấn Thọ Đại Bàng 2 -Sắp đến ngày họp mặt của 4 phi đoàn Chinook tại San Jose vào weekend Memorial Day do anh em vùng thung lũng hoa vàng tổ chức. Tôi nhận được email của ĐB Nguyễn văn Thẩm trong ban tổ chức nhờ liên lạc với bạn Nguyễn kim Hoàng Phi Đoàn 237 (PĐ237) để hướng dẫn bạn Hoàng về ngày họp mặt. Tôi không nhớ Nguyễn kim Hoàng là ai! PĐ237 có Ngô kim Hoàng (aka Hoàng cháy) bị bắn rớt với Đ/úy Thọ ở Snoul, Campuchia nên tôi gọi điện thoại số Thẩm cho. Bên đầu giây giọng nói của 1 người đàn ông nhưng tôi không nhận ra. Tôi nói "Xin lỗi cho tôi gặp anh Hoàng." Bên đầu giây hỏi lại "Ai đó?" Tôi trả lời "Yên đây!" thì giọng nói bên kia thay đổi, vui mừng reo lên "Hồ viết Yên phải không?" Tôi trả lời "Đúng rồi!" và đoán là Ngô kim Hoàng bên đầu giây. Tôi giỡn với Hoàng và hỏi qua Mỹ hồi nào? Đổi theo họ vợ từ lúc nào? thì Hoàng cho biết là Thẩm chắc nghe lộn nên viết lộn thôi. Thế là tôi và Hoàng có dịp tâm sự khá lâu về những ngày xa xưa, sau năm 75, và đời sống hiện tại. Cuối cùng thì chúng tôi hẹn gặp nhau ngày họp mặt. Khi cúp điện thoại thì bà xã tôi hỏi là chưa khi nào nghe anh nhắc đến tên Ngô kim Hoàng bao giờ, mà sao trong điện thoại lại thấy hai anh nói chuyện với nhau như hai người bạn thân vậy? Bà xã tôi đã vặn đúng tần số, thế là tôi thao thao bất tuyệt kể lại phi vụ tiếp tế cho căn cứ ở Snoul bên Campuchia vào đầu năm 1971. Trong phi vụ đó Th/uý Hoàng bay co-pilot cho Đ/uý Trần tấn Thọ. Lúc đó tôi và Th/uý Lê huy Cận (Cận lùn) là Hoa Tiêu Chánh đang bay team với nhau trên chiếc Đại Bàng 2, tôi ngồi ghế co-pilot, còn ĐB Cận ngồi ghế Trưởng Phi Cơ. Sau khi đáp Lộc Ninh chúng tôi đợi Đ/uý Thọ vào họp với quân bạn, nghe thuyết trình và nhận phi vụ. Khi Đ/uý Thọ ra thì cho chúng tôi biết là tiếp tế lương thực và đạn dược cho căn cứ Snoul bên Campuchia do Sư Đoàn 5 bộ binh trấn đóng. Đại Bàng 1 (ĐB1) nhanh chóng cất cánh câu hàng trước. ĐB Cận nói với tôi "Yên bay chuyến đầu đi." Tôi qua câu hàng và cất cánh theo sau ĐB1. Khi tôi lấy đủ cao độ thì ĐB1 đã cách chúng tôi khá xa. Tôi bay chậm vì có lý do. Tuần trước tôi và Trịnh minh Nhựt bị Tr/Tá Trường Không Đoàn Trưởng (KĐT) gọi lên trình diện và 2 đứa tôi bị phạt vì 1 phi vụ ở Vũng Tàu. Khi tôi bay Chinook và Trịnh minh Nhựt bay UH-1 ruợt nhau và bị KĐT bắt tại trận, có cả số đuôi thì làm sao mà chối! nên tôi muốn bay đúng theo sách vở, câu hàng bay 70 tới 75 Knots và vì thế nên chúng tôi không theo kịp được ĐB1. Dầu vậy, vẫn có thể nhìn thấy được ĐB1 hướng xa xa trước mặt. Bay bình phi khá lâu, qua khỏi biên giới Việt Miên thì bỗng tôi thấy kiện hàng của ĐB1 bị rớt. Tôi gọi hỏi ĐB1 có sao không? và vì sao kiện hàng bị rớt? nhưng không thấy ĐB1 trả lời. Lúc đó tôi đinh ninh và nghĩ rằng chắc là giây cột hàng bị đứt hay hệ thống móc hàng bị hư nên tôi vẫn tiếp tục bay vào Snoul. Trong khi đó thì ĐB1 quay hướng bay trở về, tôi thấy ĐB1 lúc lên cao, lúc xuống thấp, cho đến khi ĐB1 bay ngang qua thì tôi thấy hình như tàu ĐB1 bị cháy. Tôi không suy nghĩ mà liền quay tàu bay theo ĐB1. Nhưng vì kiện hàng dưới bụng nên không theo kịp. Tôi nóng lòng muốn theo kịp ĐB1 nên nói anh Áp Tải thả kiện hàng, sau này nhớ lại hình như tôi quên hỏi ý kiến ĐB Cận. Tôi xuống thấp và cố bay theo kịp ĐB1, khi đến gần mới nhìn thấy lửa phừng phừng phía sau tàu. Tôi gọi ĐB1 nhiều lần nhưng không thấy ĐB1 trả lời vì tôi muốn ĐB1 đáp trên con đường mòn trước mặt. Thấy ĐB1 tiếp tục bay mà tàu thì cháy càng lúc càng dữ dội hơn. Nhìn ngọn lửa đỏ hừng qua khung cửa đuôi tàu mà lòng tôi đau xót, không biết Phi Hành Đoàn (PHĐ) trên tàu làm sao chịu nổi sức nóng như thế được. Lúc đó tôi không sao hiểu được Đ/uý Thọ đang tính gì! không có cách nào liên lạc được với ĐB1 nên lòng tôi thật áy náy, lo âu cho sự sống còn của PHĐ. Đến khi thấy ĐB1 quẹo trái và đáp xuống cái trảng chỉ rộng đủ cho 2 chiếc Chinook mà chung quanh cây cao. Tôi cũng đáp theo xuống cùng hướng và đậu phía tay phải. Nhưng nhận thấy anh em phải chạy quá xa nên tôi quay tàu lại để cho 2 đuôi tàu gần nhau. Nhìn qua chiếc ĐB1 thấy Cơ Phi, Xạ Thủ, và Áp Tải đã nhảy xuống qua cửa hông và đang cố gắng chạy sang tàu của chúng tôi, nhưng tội nghiệp anh nào cũng bị té lên, té xuống vì những trũng nước bị cỏ cao che. Tôi nói Cơ Phi Đằng chạy tới giúp đỡ anh em, đến khi anh em lên tàu thì mùi da thịt cháy khét bay vào phòng lái. Tôi hỏi thì anh em cho biết PHĐ bị phỏng rất nặng. Tôi lo lắng và tiếp tục nhìn qua tàu ĐB1 vì chưa thấy Đ/úy Thọ và Th/úy Hoàng ra khỏi tàu. Lúc này đậu gần nên tôi thấy rõ tàu cháy dữ dội và có thể nổ bất cứ lúc nào, nhưng chẳng thấy bóng của 2 anh đâu hết. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi thấy cửa buồng lái bên tay phải rớt xuống, rồi thấy Hoàng nhảy xuống, bị té nhưng khi vừa đứng lên thì Hoàng cầm khẩu P38 ở tay trái chỉa về phía rừng trước mặt, tay phải chống nạnh và có vẻ sẵn sàng nổ súng nếu có bóng dáng tên Việt Cộng nào. Hình ảnh này đã in sâu vào tâm trí tôi cho đến hôm nay, không bao giờ quên được. Cứ mỗi lần nhắc đến Ngô kim Hoàng thì hình ảnh đó lại hiện ra và vài phút sau theo tôi đoán thì chắc Hoàng lấy lại được bình tĩnh, vội vàng chạy sang tàu chúng tôi. Đợi thêm tí nữa tôi vẫn chưa thấy bóng Đ/uý Thọ đâu nên tôi nói với Cơ Phi Đằng chạy qua coi Đ/uý Thọ có sao không? Nhưng may mắn khi Cơ Phi Đằng đi được nửa đường thì Đ/uý Thọ đang từ mũi chiếc Chinook đi về hướng tàu chúng tôi, 1 tay cầm túi bay nhưng không có nón bay và 1 tay hình như cầm lon trái cây (C ration), anh đi với vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Đến khi Đ/uý Thọ lên máy bay thì anh bảo chúng tôi bay thẳng về Biên Hòa. Chưa khi nào tôi thấy ĐB Cận bay nhanh dữ vậy, tàu rung nhưng ĐB Cận vẫn bay tỉnh bơ. Tôi liên lạc quân bạn báo tình trạng máy bay và PHĐ của ĐB1 và cho biết là chúng tôi chở PHĐ về Biên Hòa. Khi đáp trên phi đạo Chinook ở Biên Hòa thì hình như Th/Tá Định và Đ/uý Hoa lên thay cho chúng tôi bay đưa PHĐ sang Long Bình cho Mỹ chữa trị và băng bó. Sau phi vụ này tôi được Tr/Tá Trường KĐT tha, xí xoá tội, cho phục hồi chức vụ và cũng kể từ ngày đó Ngô kim Hoàng đã dính liền với cái tên Hoàng "Cháy". Chúng ta còn nhiều kỷ niệm để kể nhau nghe. Không biết chỉ gặp nhau trong vài ngày ngắn ngủi tụi mình có đủ thì giờ để tâm sự hết với nhau không? Riêng với Đ/uý Thọ, sau phi vụ đó tôi có gặp được anh một lần khi tôi đáp ở phi trường Lâm Đồng đổ xăng trong phi vụ tiếp tế cho Bảo Lộc và Đà lạt vài ngày trước khi Nha Trang di tản, tôi đã vẫy tay chào khi thấy anh ngồi trên chiếc trực thăng của Air America và đó cũng là lần cuối tôi thấy anh. Hồ Viết Yên K7/68KQ – PĐ237 / PĐ241 Chinook |
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!