thơ vũ khanh
Sài Gòn ơi! Thương nhớ mấy cho vừa Trùng khơi hỡi! Hương xưa lồng lộng gió!.. V.K. |
Sương mong manh giăng nhạt nhòa đầu núi Như những lần anh cúi thấp bên vai Khói thuốc vương quấn quít tóc em dài Cho khóe mắt u hoài phai nắng Hạ Sóng cợt nhã đùa nô trên ghềnh đá Bầy hải âu vội vã cánh chao bay Lòng lâng lâng theo kỷ niệm vơi đầy Vòng tay ấm. Khép mi gầy. Tiếc nuối Ngày em đến tóc mây buông dòng suối Hàng thùy dương đắm đuối cánh môi mềm Lời thì thầm pha sóng vỗ ru êm Hồn say ngát tình em trao thề hứa Vun cát trắng kết chung tên hai đứa Bóng chiều tàn sóng quyện rã tan đi Mắt rưng rưng, lệ ngấn đọng bờ mi "Em e sợ duyên ta rồi cũng thế!" Không đâu em! Kìa Thủy Cung tráng lệ Sóng đem vào, bảo vệ giúp em thôi Để ngàn sau khi biển xẻ làm đôi Nhân gian thấy chữ thành vôi hóa thạch Từ em về Văn Khoa vui đèn sách Hàng thùy dương xơ xác vắng chim ca Đàn hải âu ngơ ngác cuối trời xa Bờ cát mịn úa tàn hoa đính ước Chiều Nha Trang một mình anh đơn bước Lơ đãng nhìn ngọn nước cuộn xa đưa Sài Gòn ơi! Thương nhớ mấy cho vừa Trùng khơi hỡi! Hương xưa lồng lộng gió Cánh buồm trắng mộng viễn du ngày đó Nay chỉ là tà áo nhỏ ngây thơ Đưa thuyền yêu xuôi gió đợi mây chờ Về cặp bến tình mơ từ muôn thuở Vũ Khanh |
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!