Wednesday, December 31, 2014
Tuesday, December 30, 2014
Does Time Really Exist?
What is Time?
The Illusion of Time
Mời các bạn nghe thêm...
The Fabric of Space-Time
Sunday, December 28, 2014
Chiếc Lá Cuối Cùng (Tuấn Khanh) Thiên Tôn
Chiếc Lá Cuối Cùng
Nhạc: Tuấn Khanh
Tiếng hát: Thiên Tôn
Video edited by: Hoàng Khai Nhan
Click on the video below to play!
'Chiếc Lá Cuối Cùng'
Nhạc Tuấn Khanh
Thiên Tôn hát
Friday, December 26, 2014
Phép Thuật
thơ Xanh Thỵ Nhạn Trắng |
Như một viên đá vô tình Anh nằm im, để em tình cờ vấp ngã Nỗi trượt đau làm em tê buốt quá Nước mắt nhiều, ngập lụt cả trần gian Em ngây thơ, bỗng chợt hóa hung tàn Búp bê nhỏ, chừ trở thành phù thủy Em sẽ ước biết bao điều phi lý Để anh thành ích kỷ của riêng em Em dang tay ban phép thuật tối đen Để quanh anh chẳng còn ai khác cả Anh hốt hoảng, sẽ van nài vật vã Được cùng em chia xẻ nỗi thăng trầm Em bắt anh tay trắng mẫn mò luôn Khiến anh phải hãi hùng vì đói khổ Anh sẽ thấy đời đâu toàn sắc đỏ Của vinh quang, chiến thắng, lẫy lừng Anh trở về nguyên thủy dáng người thương Bao năm cũ... ngày chúng mình chung lối Anh sẽ nắm lấy bàn tay em bối rối Lời ngập ngừng cứ đọng mãi ở bờ môi Em lấy ở anh mắt, tim, cả nụ cười Làm ngọn đuốc, sáng bừng nguồn hụt hẫng Em phù thủy sẽ giam cầm tư tưởng Đọa đày anh cho khổ sở trăm đường Em bắt anh phải vượt núi, lên nương Tìm trăm thứ lạ thường dâng hiến tặng Em sẽ rút muôn ngàn tơ sợi nắng Bắt anh ngồi dệt thắm những vẫn thơ Bởi hay ghen và nỗi cạu bất ngờ Anh lộn xộn, em bắt anh làm quỷ dữ Em sẽ xích, sẽ xiềng với gông cùm đủ thứ Cho nặng nề mê mệt bước chân đi Trời sẽ long, đất lở cũng bởi vì Khi giận dỗi, có điều gì em không dám Em nghĩ quẩn với bao điều u ám Chỉ làm sao chiếm giữ được lòng anh Rồi đến đêm buồn, u tối mông mênh Buông phép thuật, phù thủy buồn... bật khóc Xanh Thỵ Nhạn Trắng |
Wednesday, December 24, 2014
NRG's Xmas Party
NRG's Xmas Party
Photos by Michael Châu
Click on Left/Right Arrow to Browse the album!
Monday, December 22, 2014
Merry Christmas and Happy New Year
Sunday, December 21, 2014
Từ Giọng Hát Em (Ngô Thụy Miên) Thương Linh
Từ Giọng Hát Em
Nhạc: Ngô Thụy Miên
Giọng hát: Thương Linh
Đệm dương cầm: Quốc Vũ
Thâu thanh: Dung Minh Studio
Photos: Internet
Edited by: Hoàng Khai Nhan
Click on the video below to play!
'Từ Giọng Hát Em' Sáng tác Ngô Thụy Miên
Thương Linh hát
Saturday, December 20, 2014
The Milky Way Galaxy
10 Incredible Facts about the Galaxy
Interesting space facts: the Milky Way
The Surprising Secrets of Milky Way Galaxy New Documentary
New Secrets of Our Galaxy(full documentary)
10 Facts About the Milky Way
by MATT WILLIAMS on DECEMBER 3, 2014
The Milky Way Galaxy is an immense and very interesting place. Not only does it measure some 100,000–120,000 light-years in diameter, it is home to planet Earth, the birthplace of humanity. Our Solar System resides roughly 27,000 light-years away from the Galactic Center, on the inner edge of one of the spiral-shaped concentrations of gas and dust particles called the Orion Arm.
But within these facts about the Milky Way lie some additional tidbits of information, all of which are sure to impress and inspire. Here are ten such facts, listed in no particular order:
1. It’s warped.For starters, the Milky Way is a disk about 120,000 light years across with a central bulge that has a diameter of 12,000 light years (see the Guide to Space article for more information). The disk is far from perfectly flat though, as can be seen in the picture below. In fact, it is warped in shape, a fact which astronomers attribute to the our galaxy’s two neighbors -theLarge and Small Magellanic clouds.
These two dwarf galaxies — which are part of our “Local Group” of galaxies and may be orbiting the Milky Way — are believed to have been pulling on the dark matter in our galaxy like in a game of galactic tug-of-war. The tugging creates a sort of oscillating frequency that pulls on the galaxy’s hydrogen gas, of which the Milky Way has lots of (for more information, check out How the Milky Way got its Warp).
2. It has a halo, but you can’t directly see it.Scientists believe that 90% of our galaxy’s mass consists of dark matter, which gives it a mysterious halo. That means that all of the “luminous matter” – i.e. that which we can see with the naked eye or a telescopes – makes up less than 10% of the mass of the Milky Way. Its halo is not the conventional glowing sort we tend to think of when picturing angels or observing comets.
In this case, the halo is actually invisible, but its existence has been demonstrated by running simulations of how the Milky Way would appear without this invisible mass, and how fast the stars inside our galaxy’s disk orbit the center.
The heavier the galaxy, the faster they should be orbiting. If one were to assume that the galaxy is made up only of matter that we can see, then the rotation rate would be significantly less than what we observe. Hence, the rest of that mass must be made up of an elusive, invisible mass – aka. “dark matter” – or matter that only interacts gravitationally with “normal matter”.
To see some images of the probable distribution and density of dark matter in our galaxy, check out The Via Lactea Project.
3. It has over 200 billion starsAs galaxies go, the Milky Way is a middleweight. The largest galaxy we know of, which is designated IC 1101, has over 100 trillion stars, and other large galaxies can have as many as a trillion. Dwarf galaxies such as the aforementioned Large Magellanic Cloud have about 10 billion stars. The Milky Way has between 100-400 billion stars; but when you look up into the night sky, the most you can see from any one point on the globe is about 2,500. This number is not fixed, however, because the Milky Way is constantly losing stars through supernovae, and producing new ones all the time (about seven per year).
4. It’s really dusty and gassy.Though it may not look like it to the casual observer, the Milky Way is full of dust and gas. This matter makes up a whopping 10-15% of the luminous/visible matter in our galaxy, with the remainder being the stars. Our galaxy is roughly 100,000 light years across, and we can only see about 6,000 light years into the disk in the visible spectrum. Still, when light pollution is not significant, the dusty ring of the Milky Way can be discerned in the night sky.
The thickness of the dust deflects visible light (as is explained here) but infrared light can pass through the dust, which makes infrared telescopes like the Spitzer Space Telescope extremely valuable tools in mapping and studying the galaxy. Spitzer can peer through the dust to give us extraordinarily clear views of what is going on at the heart of the galaxy and in star-forming regions.
5. It was made from other galaxies.The Milky Way wasn’t always as it is today – a beautiful, warped spiral. It became its current size and shape by eating up other galaxies, and is still doing so today. In fact, the Canis Major Dwarf Galaxy is the closest galaxy to the Milky Way because its stars are currently being added to the Milky Way’s disk. And our galaxy has consumed others in its long history, such as the Sagittarius Dwarf Galaxy.
6. Every picture you’ve seen of the Milky Way from above is either another galaxy or an artist’s interpretation.Currently, we can’t take a picture of the Milky Way from above. This is due to the fact that we are inside the galactic disk, about 26,000 light years from the galactic center. It would be like trying to take a picture of your own house from the inside. This means that any of the beautiful pictures you’ve ever seen of a spiral galaxy that is supposedly the Milky Way is either a picture of another spiral galaxy, or the rendering of a talented artist.
Imaging the Milky Way from above is a long, long way off. However, this doesn’t mean that we can’t take breathtaking images of the Milky Way from our vantage point!
7. There is a black hole at the center.Most larger galaxies have a supermassive black hole (SMBH) at the center, and the Milky Way is no exception. The center of our galaxy is calledSagittarius A*, a massive source of radio waves that is believed to be a black hole that measures 22,500 kilometers (14 million miles) across – about the size of Mercury’s orbit. But this is just the black hole itself.
All of the mass trying to get into the black hole – called the accretion disk – forms a disk that has 4.6 million times the mass of our Sun and would fit inside the orbit of the Earth. Though like other black holes, Sgr A* tries to consume anything that happens to be nearby, star formation has been detected near this behemoth astronomical phenomenon.
8. It’s almost as old as the Universe itself.The most recent estimates place the age of the Universe at about 13.7 billion years. Our Milky Way has been around for about 13.6 billion of those years, give or take another 800 million. The oldest stars in our the Milky Way are found in globular clusters, and the age of our galaxy is determined by measuring the age of these stars, and then extrapolating the age of what preceded them.
Though some of the constituents of the Milky Way have been around for a long time, the disk and bulge themselves didn’t form until about 10-12 billion years ago. And that bulge may have formed earlier than the rest of the galaxy.
9. It’s part of the Virgo Supercluster, a group of galaxies within 150 million light years.As big as it is, the Milky Way is part of an even larger galactic structures. Our closest neighbors include the Large and Small Magellanic Clouds, and the Andromeda Galaxy – the closest spiral galaxy to the Milky Way. Along with some 50 other galaxies, the Milky Way and its immediate surroundings make up a cluster known as the Local Group.
And yet, this is still just a small fraction of our stellar neighborhood. Father out, we find that the Milky Way is part of an even larger grouping of galaxies known as the Virgo Supercluster. Superclusters are groupings of galaxies on very large scales that measure in the hundreds of millions of light years in diameter. In between these superclusters are large stretches of open space where intrepid explorers or space probes would encounter very little in the way of galaxies or matter.
In the case of the Virgo Supercluster, at least 100 galaxy groups and clusters are located within it massive 33 megaparsec (110 million light-year) diameter. And a 2014 study indicates that the Virgo Supercluster is only a lobe of a greater supercluster, Laniakea, which is centered on the Great Attractor.
10. It’s on the moveThe Milky Way, along with everything else in the Universe, is moving through space. The Earth moves around the Sun, the Sun around the Milky Way, and the Milky Way as part of the Local Group, which is moving relative to the Cosmic Microwave Background (CMB) radiation – the radiation left over from the Big Bang.
The CMB is a convenient reference point to use when determining the velocity of things in the universe. Relative to the CMB, the Local Group is calculated to be moving at a speed of about 600 km/s, which works out to about 2.2 million km/h. Such speeds stagger the mind and squash any notions of moving fast within our humble, terrestrial frame of reference!
For many more facts about the Milky Way, visit the Guide to Space, listen to the Astronomy Cast episode on the Milky Way, or visit the Students for the Exploration and Development of Space at seds.org..
Further Reading: SEDS.org
|
Wednesday, December 17, 2014
MasterChef Australia
MasterChef Australia
Celebrity Challenge
Green Mango Salad
Luke Nguyễn
How to Make Master Stock Chicken
with Fresh Egg Noodles
Luke Nguyễn
Saturday, December 13, 2014
14 Ca Khúc
14 Ca Khúc
Videos edited by: Hoàng Khai Nhan
Click on the video below to play all!
14 Ca Khúc
Gõ con chuột vào video trên để thưởng thức 14 ca khúc chọn lọc.Thursday, December 11, 2014
Mùa Xuân Hát Cho Em (Cao Tiêu & Anh Việt Thu) Phi Khanh
Mùa Xuân Hát Cho Em
Thơ: Cao Tiêu
Phổ nhạc: Anh Việt Thu
Hát: Phi Khanh
Video edit: Hoàng Khai Nhan
Click on the video below to play!
'Mùa Xuân Hát Cho Em'
Thơ Cao Tiêu - Anh Việt Thu phổ nhạc
Phi Khanh hát
Tuesday, December 9, 2014
Lá Rơi Bên Thềm (Nguyễn Hiền & Lê Trọng Nguyễn) Trần Thái Hòa
Lá Rơi Bên Thềm
Music by: Nguyễn Hiền & Lê Trọng Nguyễn
Sung by: Trần Thái Hòa
Photos: Internet
Edited by: Hoàng Khai Nhan
Click on the video below to play!
'Lá Rơi Bên Thềm'
Sáng tác Nguyễn Hiền & Lê Trọng Nguyễn
Trần Thái Hòa hát
Monday, December 8, 2014
Chồng Chềnh Hai Lối
Truyện ngắn Xanh Thỵ Nhạn Trắng
Buổi sáng thứ hai, buổi sáng đầu tuần, bao giờ phòng bệnh cũng đông và nhộn nhịp hơn mọi ngày. Phương liếc qua các hồ sơ bệnh án, đế nắm sơ qua số bệnh nhân ở phòng, và các việc cần làm, ghi vào sổ, xong quay ra, Phương tập hợp các học viên do nàng hướng dẫn lại, bắt đầu dặn dò và phân công việc cho từng người một. Các học viên bắt đầu tản dần vào phòng bệnh, để đo huyết áp, kẹp nhiệt, và làm những công việc chăm sóc thông thường hằng ngày, mà họ vẫn làm. Phương tản bộ dọc theo hành lang của phòng bệnh. Liếc nhìn các học viên của nàng đang hí hoáy làm việc, Phương như thấy lại hình ảnh của chính mình, mấy mươi năm trước đây, cũng ở những căn phòng như thế này, đi thực tập cũng như họ bây giờ. Thế mà đã 5 năm qua đi, bây giờ nàng đã là một Huấn Luyện Viên của trường. Sáng sáng hướng dẫn các học viên vào bệnh viện, để họ thực hiện những công việc chăm sóc điều dưỡng. Một công việc mà đối với Phương, chả lấy làm hứng thú gì, vì hằng ngày luôn phải tiếp xúc với các khuôn mặt đớn đau buồn bã, phải luôn gò bó trong những bức tường ảm đạm, với những mùi thuốc men, với những tiếng rên la đau đớn. Nhiều lúc Phương thấy sự lựa chọn của mình bị lệch hướng. Nàng đi theo sự vạch sẵn, hướng dẫn của ba nàng, và cảm thấy vui, vì đã làm thỏa mãn những gì ông trông mong ở nàng. Ngay chính việc làm huấn luyện viên của trường như hiện tại, cũng là một ý thích của ông. Phương đã không đắn đo, không ngần ngừ, để biến ước mơ của ba nàng thành hiện thực. Thói quen với hai chữ “Thôi kệ” làm nàng trở thành một con rối, với những diễn biến trong cuộc sống của chính nàng. Chưa bao giờ Phương có ý nghĩ, sẽ vùng vẫy hay giành dựt những ước mơ của mình, để sống cho cuộc đời mình có ý nghĩa hơn, hợp với những ý tưởng luôn bay bổng, lãng mạn trong người. Nàng sống và buông thả cho dòng đời cuốn lôi, đều đặn trong nhàm chán. Nàng chỉ cảm thấy thực sự thích thú, khi buổi chiều, với những giờ trên bục giảng, nhìn xuống những cặp mắt nai tơ nhìn lên, lắng nghe, như muốn nuốt lấy những lời giảng của nàng. Đó là niềm hạnh phúc giản đơn, mà Phương có được trong nghề nghiệp, bởi lẽ Phương luôn cảm nhận, và thấy hình ảnh của chính mình trong đó, với những tháng ngày ngây thơ, hoang dại một thuở xa xưa, khi mới tập tễnh vào đời... Có tiếng gọi của cô học viên cắt ngang dòng tư tưởng của Phương: -- Cô ơi! Cô ơi. Phương quay lại, vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt của hai học viên thực tập: -- Gì vậy? Có chuyện gì vậy em? -- Dạ, tụi em không thể nào đo huyết áp và kẹp nhiệt cho bệnh nhân mà em đang chăm sóc cả. -- Sao vậy? Bệnh nhân không cho à? Hai học viên đưa mắt nhìn nhau ấp úng. Cuối cùng một em mặt đỏ bừng, cất giọng nói: -- Dạ không. Nhưng bệnh nhân cứ nằm ôm riết cái ông người nhà, không chịu thả. Tụi em không làm sao bảo người nhà ra ngoài được cả. Phương tò mò thắc mắc: -- Bệnh nhân giường số mấy? -- Dạ, giường số 23. Phương nói: -- Thôi được, để cô xuống xem sao... Phương quày quả quay về phòng, lật hồ sơ bệnh nhân để xem. Đó là một bệnh nhân nữ. Lứa tuổi 22. Vừa được chuyển đến hôm chủ nhật, từ phòng cấp cứu, vì uống thuốc ngủ tự vẫn. Phương chặt lưỡi, quay người đi về phía giường bệnh. Những tiếng cười rúc rích của một số bệnh nhân quanh đó, và những ánh mắt vừa tinh nghịch, vừa tò mò của những học viên khác. Phương đưa mắt nhìn. Một cảnh tượng khá ngoạn mục, đập vào mắt nàng. Trên chiếc giường nhỏ chưa đầy 1 mét, một người con gái da thịt trắng hồng, mắt xinh, mũi đẹp, mặt mày bầu bĩnh, trong bộ đồ ngủ vẫn thường hay mặc ở nhà, tay cánh, đang quàng tay ôm chặt một chàng trai, cũng đang rất trẻ, mặt mày khá bảnh, dáng dấp cao ráo, dễ thương, trong quân phục bay, không quân hàm, không bảng tên. Chàng trai mặt đỏ bừng, nhắm mắt nằm yên chịu trận. Bên cạnh là hai học viên của nàng, đang lăng xăng dỗ dành: -- Anh chị thông cảm, đã đến giờ làm việc. Yêu cầu người nhà ra khỏi phòng, cho tụi em làm việc. Chàng trai gượng nhổm lên, gỡ bàn tay đang quàng của cô gái, một cách yếu ớt. Cô gái vùng vằng, càng ôm chặt chàng trai hơn: -- Không, anh không đi đâu hết. Ở đây với em, nếu không em chết nữa cho coi … Có lẽ câu nói này, là một áp lực mạnh với chàng trai, nên chàng trai đó lại vật ngã nằm xuống giường, nhắm mắt, dỗ dành nho nhỏ: -- Không, anh không đi đâu cả. Anh ra ngoài cho họ làm việc. Trưa anh lại vào với em, anh hứa mà! Mặc kệ, cô gái chả thèm nghe, cứ xiết chặt lấy chàng trai không thả. Thấy tình hình căng thẳng đó, Phương vội tiến lại gần, vỗ vào vai cô gái: -- Này cô, đây là phòng bệnh, chứ không phải là nhà. Giờ này là giờ làm việc. Tôi yêu cầu cô để người nhà ra khỏi phòng, để mấy em còn làm nhiệm vụ. Nếu không, buộc lòng tôi sẽ trình lên bác sĩ, để cho cô xuất viện ngay. Cô gái hé mắt nhìn. Thấy Phương, cô hơi lơi tay, nằm im. Chàng trai lúng túng, tháo gỡ cánh tay cô gái đang quàng ở cổ mình, ngồi nhỗm dậy, vội vã mang giày, và lỉnh ngay ra phòng ngoài. Phương tò mò nhìn chiếc phù hiệu phi đoàn được thêu trên áo bay, và nhận ra rằng, chàng trai đó cùng phi đoàn với chồng mình. Phương mỉm cười thú vị khi nghĩ đến Lương, chồng nàng. Có lẽ Lương sẽ ngạc nhiên, khi nghe nàng kể về chuyện này lắm đây. Buổi trưa, khi Lương đến đón Phương về, Phương đem chuyện sáng nay ở phòng bệnh, kể cùng Lương. Lương nhìn Phương cười, có vẽ không tin, khi nghe Phương nói anh chàng đó cùng phi đoàn với Lương. Lương chỉ nghĩ Phương trêu chọc chàng mà thôi. Câu chuyện xảy ra ở phòng bệnh cũng được lãng quên sau đó. Gần nửa năm sau, Lương xin được phòng trong cư xá không quân, và cùng Phương chuyển đến ở. Đó là một căn phòng đầu tiên của dãy cư xá. Thoáng mát, rộng rãi, gồm 2 phòng lớn, thông nhau bằng một cánh cửa lớn. Mỗi phòng đều có một cửa sổ rộng, bằng gỗ, bên trong được che chắn bằng những khung của sắt bảo vệ. Nhìn hướng ra bên ngoài, là một dãy hành lang láng xi măng rộng, chạy dài. Ngoài cùng là một con đường đất khá rộng, phẳng, chạy dọc theo chiều dài của dãy cư xá. Từ hàng rào B40 bao quanh cư xá, Phương có thể nhìn xe cộ chạy qua lại, trên tuyến đường chính, nối liền thành phố Nha trang với Cầu Đá, một địa danh du lịch ở đây. Nằm song song với dãy cư xá, cách nhau bởi con đường chính, đó là cửa hàng quân tiếp vụ, đối diện ngay với nhà nàng. Ở đây chuyên bán những mặt hàng chính như thuốc lá, mì gói, mì chính, đường, sữa, đồ hộp cho quân nhân. Đằng sau cửa hàng quân tiếp vụ là bãi biển Nha Trang. Chiều chiều, sau những giờ làm việc mệt nhọc, Phương thường bắt ghế ra ngồi ở hành lang, nhìn ra đường, ngắm người qua lại, nhìn ngắm cảnh mua bán ở cửa hàng và nghe lao xao tiếng sóng biển đập vào bờ, ấm áp, dịu dàng trong mơ hồ của tiềm thức. Phương sống khép kín cùng chồng, ít giao tiếp với mọi người trong cư xá. Công việc khiến Phương ít khi có mặt ở nhà, ngoài buổi chiều và tối. Căn hộ bên cạnh Phương cũng im vắng không kém. Hằng ngày, Phương vẫn thấy người hàng xóm của mình lủi thủi vô ra một mình. Thỉnh thoảng họ chào nhau. Đó là một cô gái miền Nam, có vẻ mộc mạc, với mái tóc dài, dáng thanh mảnh, ít nói, nom có vẻ hiền lành. Phương đoán chừng cô ta cũng gần trạc tuổi với mình. Không đẹp, nhưng trông dễ có thiện cảm. Có lần Phương hỏi chồng về cô gái: -- Ờ vợ thằng Tuấn, cùng phi đoàn đó. Nó đang biệt phái Phú Bổn, nửa tháng nữa mới về. Phương chỉ biết vậy. Cuộc sống của cô gái đó và nàng có khác chi nhau. Lương vẫn thường xuyên đi biệt phái lên các vùng khác, trong nửa tháng mới về. Và nàng cũng đã từng thui thủi một mình như vậy thôi. Thế rồi tình cờ một buổi chiều nọ, khi Phương bắt ghế ra hành lang ngồi, nhìn ngắm xe cộ qua lại, và nghe sóng biển vỗ về, thì thình lình Phương nghe có tiếng cười đùa vui vẽ ở căn hộ bên cạnh. Phương hơi ngạc nhiên, nhưng sực nhớ lời Lương đã nói, Phương đoán chắc là Tuấn, người hàng xóm, cùng phi đoàn của Lương, đã biệt phái về. Sự suy đoán của nàng được giải đáp ngay, vì khoảng chừng 10 phút sau, bóng dáng hai vợ chồng xuất hiện ở cửa. Có lẽ họ đang chuẩn bị đi đâu đó, bởi Phương thấy người chồng, đang loay hoay khóa cửa. Phương tảng lờ, giả vờ chú mục nhìn ra đường. Hai vợ chồng khi đi ngang chỗ nàng ngồi, Phương thấy cô gái khẽ gật đầu chào. Nàng đáp trả và ngạc nhiên thấy người chồng ngượng ngập, lảng tránh ánh mắt nàng. Phương thấy cái anh chàng Tuấn này có vẻ quen quen. Không biết nàng đã gặp đâu rồi thì phải. Cái ý nghĩ đó khiến đầu óc nàng cứ lục lọi, tìm tòi để nhớ. Cuối cùng Phương “à” lên một tiếng rõ to, rồi ngã người lui sau ghế dựa mỉm cười. Cái anh chàng mặt đỏ tía, cứng đơ người trong bệnh viện một ngày nào đó, chợt trở về trước mắt Phương. Không lẽ anh ta chính là Tuấn, người cùng đơn vị với Lương? Thế cô gái trong bệnh viện dạo ấy là ai?Và cô gái phòng bên, có phải là vợ chính thức của anh ta không? Phương cố gạt những điều nghĩ ngợi vẫn vơ đó ra khỏi đầu, mà sao nó cứ rối mòng mòng trong trí óc. Vì thế lúc Lương về, Phương đem thắc mắc của mình hỏi và được Lương cho biết, cô gái phòng bên chính là vợ anh ta, còn người trong bệnh viện mà Phương gặp, có lẽ chỉ là bạn gái mà thôi. Phương buồn cười khi nhớ lại vẻ bối rối, ngượng ngùng của Tuấn, lúc đi ngang qua nàng. Ừ, hèn gì… Lộ tung tích rồi nhé. Nghĩ vậy, nhưng Phương chả bao giờ nói những điều đã được chứng kiến cho Hiền, vợ Tuấn, trong cả những khoảng thời gian dài sau đó. Hiền không bao giờ ngờ, là Phương đã biết được những điều bí mật trong cuộc sống của Tuấn. Những chiều rảnh rỗi, Phương và Hiền vẫn thường trao đổi, tâm sự cùng nhau. Hiền có vẻ lo lắng và rất mực yêu thương Tuấn, trong từng ý nghĩ và những chăm sóc vụn vặt. Những ngày Tuấn ở nhà, Hiền chăm lo áo quần, thức ăn, uống một cách chu đáo. Hiền luôn nấu món ăn thật hấp dẫn, theo lối miền nam chính gốc. Hiền người Rạch Giá, là một người vợ mẫu mực. Niềm đau duy nhất của Hiền là đã gần 5 năm chung sống, mà nàng vẫn chưa có con. Hiền đã ao ước biết bao, cái ngày được làm mẹ, được thấy sự tắt kinh của mình … Nhưng cuộc đời lại quá trớ trêu. Bao ước mơ cứ theo mơ ước mà bay cao. Thoạt đầu, vì cuộc sống bấp bênh, rày đây mai đó, Tuấn đã để Hiền ở lại nhà ba mẹ, nhưng sau mấy năm dài, Hiền đã không chịu đựng được sự xa cách đó, và nàng đã liều lĩnh theo Tuấn về ở cư xá này, nơi mà nàng không hề có một người thân, hay một bám víu nào khác ngoài Tuấn. Nàng mong đợi, hy vọng sự gần gũi với Tuấn, sẽ giúp nàng có được một đứa con, như nàng hằng ao ước. Nỗi ước mơ đó cứ ấp ủ mãi trong lòng, như một thôi thúc thèm khát, cho đến tận bây giờ, Hiền đã bắt đầu thấy lo sợ, cho đó là một điều viển vông, không thể nào có được nữa rồi. Vì thế, Hiền hay buồn, co rút với nỗi cô đơn, héo hắt của mình. Là người khéo tay, Hiền đã chúi đầu vào việc thêu thùa những bức tranh lớn, treo đầy cả căn phòng, vào những món ăn khô khá độc đáo cho Tuấn. Nàng lo sợ mất Tuấn. Càng ngày Hiền càng cảm thấy mình khô khan, cằn cỗi, trước một Tuấn ngày một trẻ ra, đầy sức sống, đầy quyến rũ. Và cái ngày lo sợ đã đến. Một buổi sáng thứ bảy, khi Phương từ phòng tắm tập thể của cư xá, quay trở về phòng mình, ngang qua phòng của Hiền, một cảnh tượng khá đặc biệt, chợt đập mạnh vào mắt nàng. Hiền đang ngồi ở giường, cạnh Tuấn, với hai mắt đỏ hoe. Cạnh đó, trên chiếc xe đạp nhỏ hằng ngày Hiền vẫn đi chợ, cái cô gái Phương đã gặp ở bệnh viện, ngồi ở yên sau của xe, tay quàng ra đằng trước, ôm vào lòng một đứa bé trai, khoảng chừng 1 tuổi. Tất cả có vẻ yên ắng, nặng nề. Phương bước vào phòng mình, chợt thấy lo lắng, tội nghiệp cho sự hiền lành của Hiền. Chả biết Hiền sẽ xử sự ra sao trong cái cảnh éo le này? Buổi tối, Phương nghe có tiếng cãi vã ồn ào của phòng bên khá lâu. Sau đó Phương thiếp đi lúc nào chả rõ. Buổi sáng thức dậy sớm, đang đánh răng, thì Hiền, với 2 mắt mọng nước, chạy sang ngồi cạnh Phương, khóc òa. Phương im lặng, ái ngại nhìn Hiền. Trong những tiếng nói đứt quãng, bập bẹ, Hiền đã nói: -- Chị Phương ơi, em phải làm sao đây hả chị? Con nhỏ đó đem con hắn tới, nói là sẽ ở chung với anh Tuấn luôn. Hồi hôm hắn dỗ con hắn ngủ ở nền nhà xong, em đang nằm với anh Tuấn trên giường, hắn cũng phóc lên, nằm 1 bên. Em quàng tay ôm anh Tuấn, hắn cũng ôm. Em hất tay hắn ra, hắn cào em. Cả đêm cứ hất ra, hất vô, chả tài nào ngủ được cả … Chừ hắn vẫn ở lại, Anh Tuấn đi bay rồi, không có ai thân quen, em sợ quá, không dám về phòng … Phương an ủi: -- Có chi mà sợ. Chị là vợ trên danh chánh, ngôn thuận, cả cư xá này ai cũng biết cả mà. Chị cứ về ăn uống, cơm nước cho chính mình và nấu ăn cho anh Tuấn đi. Hắn dọa chị thế, chứ không dám ở lâu đâu. Đó, chị thấy kìa, hắn đang ẵm con bỏ đi rồi kìa... Hiền đưa mắt nhìn ra, thấy cô gái tay xách giỏ, tay ẵm con bước đi. Hiền chùi vội nước mắt, nhìn theo, đợi đến khi cô gái đi khuất hẵn trong tầm nhìn, Hiền vội vã cám ơn và quay về phòng. Đến trưa, lúc đang mơ màng trong giấc ngủ, thì Phương nghe tiếng đập phá, chửi rủa ở phòng bên. Phương lắng nghe. Có tiếng la toáng lên: -- Tao đập phá hết đó, mày làm gì tao? Có lý nào con tao và tao đói khát, mà mày lại sung sướng ăn uống, phè phỡn, nghĩ ngơi thoải mái. Này này, cơm nước này, tao không ăn thì mày cũng không được ăn, tao đổ hết … Rồi thì chén bát dĩa kêu loãng xoãng, tiếng xoong quánh va đập vào nhau. -- Đó, có giỏi thì mày làm gì tao coi … Không nghe có tiếng của Hiền đối đáp. Một thoáng sau, Phương nghe có tiếng gõ cửa vội vàng: -- Chị Phương ơi, mở cửa cho em vào với... Phương nhỏm dậy, ra mở cửa. Hiền, đầu tóc xác xơ, mắt đỏ hoe vì khóc, chạy òa vào phòng: -- Chị Phương ơi, nó đập phá hết đồ trong nhà em rồi. Cơm nước nấu ra, anh Tuấn chưa về, nó hất tung cả. Xoong nồi nó đánh méo xẹo. Cả những bức tranh em thêu, và những bức hình đám cưới treo ở tường, nó quật bể nát hết. Nó như con điên, em sợ quá, chị cho em trốn ở đây, chờ anh Tuấn về chị nhé … Phương ái ngại hỏi: -- Hồi sáng thấy nó đi rồi cơ mà. Sao quay lại hả? Hiền đáp: -- Nó đã đi, nhưng lại gặp mấy bà trong cư xá mình, cũng làm vợ bé xui xút. Do vậy nó ra gởi con ở nhà ngoài, và quay lại quậy phá lung tung. Giá có anh Tuấn ở nhà, thì nó đâu dám. Ở nhà một mình em sợ quá. Nhỡ nó làm càn, đánh em thì sao? Chị cho em ngồi tạm đây nghe chị … Phương ngao ngán lắc đầu, kéo màn che giường ngủ mình lại, bảo Hiền vào đó nằm nghỉ, chờ Phương gọi điện vào Phi Đoàn, báo cho Tuấn về giải quyết vậy. Khoảng 1 tiếng sau Tuấn về. Cư xá bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, như đang chuẩn bị chờ xem một buổi kịch nhạc bắt đầu trình diễn. Họ chia làm 2 phe. Một phe của những bà vợ trên danh chánh, ngôn thuận, hậm hực, tức tối vì những cô vợ bé luôn chèn ngang, phá vỡ hạnh phúc gia đình. Họ chửi rủa nhau và quyết liệt đòi triệt đi mầm mống đáng sợ, cứ lăm le cuộc sống yên ấm hằng ngày của họ. Phe kia, của những bà vợ bé hoặc những bà vợ sống không hôn thú. Họ nghĩ họ vẫn là người được sống và thụ hưởng những gì họ có được trong đấu tranh, trong thua thiệt, mất mát. Họ xúi giục cô gái: -- Sợ gì, mày tuy không là vợ trong hôn thú, nhưng hôm trước, Tuấn cũng có đãi tiệc mời anh em và giới thiệu mày ra mắt cùng họ. Ai mà không biết mày với Tuấn có con cùng nhau. Thế thì ai dám bảo mày không là vợ Tuấn. Có chi tụi tao hổ trợ... Đừng ngán … Nhóm kia la ó: -- Vợ cái con khỉ mốc gì mà vợ. Đồ đĩ thối, dơ danh, không biết dị. Gặp mợ Hiền đây thiệt thà như đếm, chứ vào tay bà thì phải biết… bà xé ra từng mảnh, chứ đừng giỡn mặt mà chơi … Cô gái đứng lặng trong phòng, tay cầm cái chổi, vẽ mặt tần ngần không nói. Đúng lúc đó Tuấn xuất hiện. Đám đông dạt ra, tránh đường cho Tuấn đi vào phòng. Tuấn, mặt mày đỏ nhừ, mắt long lên vì giận, vì thấy cảnh hoang tàn, đổ nát của căn phòng. Cơm nước, đồ ăn vung vãi trên sàn, những chiếc xoong méo quẹo, những mảnh gương từ các bức tranh bể nát, tung tóe trên sàn nhà. Tuấn lặng yên, từ từ tiến tới, cô gái thụt lùi, thả vội chiếc chổi đang cầm trên tay xuống đất, lùi dần đến sát vách tường. Tuấn cứ bước tới, mắt nhìn chăm chăm một cách tức tối, và cuối cùng giáng tay tát một cái thật mạnh vào mặt cô gái, rít lên: -- Cút ngay, không tao giết chết bây giờ … Có lẽ vì vẻ mặt quá ghê của Tuấn lúc đó, cô gái ôm mặt chạy vù ra cửa. Đám đông nín thở theo dõi từ nãy giờ, chừ lại tóa ra, dạt sang hai bên. Những lời nói của đám đông vô công rồi nghề, hằng muốn có những cơ hội như thế này, để thỏa thuê cơn gào thét, nói cười của họ. Sự va đập, xáo trộn của gia đình người khác, như là một niềm vui cho những bới móc, trao đổi, với một niềm hăng say lạ lùng. Họ như những người trong cuộc, gào thét với những ý nghĩ sẽ làm gì, nếu họ là người trong cuộc. Bởi thế, trong những lúc không tự chủ được mình, lại được xúi giục bởi sự phản kháng của các cô, các bà cùng cảnh ngộ như mình, cô gái sau một vài phút yên lặng, đã bắt đầu gào lên tru tréo: -- Ôi, đồ vũ phu. Mày dám đánh tao hả? Mày theo cái con chết tiệt này, mà trở mặt với tao sao? Tao ngu, tao mới nghe lời mày. Tao đã lặng yên, nhưng ngày ngày, anh tao đi làm về, ngang qua đây, thấy mày ngồi kề vai sát cánh với nó, nói cười hân hoan, đú đỡn, trong lúc tao thì vò võ ôm cái thằng con của mày, thui thủi ngày qua ngày. Mày tàn nhẫn thế chưa vừa sao? Mày chỉ làm sao cho sướng cái thây của mày. Việc gì mày cũng giả vờ quên hết. Mày quên mày đã nhiều lần úp mặt vào tao, thế mà chừ mày lại đánh tao, sao hả, đồ con lợn … Tuấn điên tiết lao ra, cô gái vùng chạy ra bên ngoài cửa. Tuấn dừng lại ở ngưỡng cửa, tức tối, rồi lại quay vào. Cô gái chạy lui, cách Tuấn một quãng, tháo bỏ 2 chiếc giày cao đang mang ở chân, bỏ sang một bên. Lại bắt đầu hươ tay, múa chân chửi rủa. Những lời nói thô tục, nhơ nhớp cứ tuôn ra, không ngại ngùng. Đám đông cười ồ, như vừa chứng kiến một pha diễn quá ngoạn mục. Tuấn lại từ phòng tuôn ra, khuôn mặt đỏ tái, mắt lóe lên một vẽ man dại, dữ dội, vì những lời phĩ báng quá trớn của cô gái. Chàng cảm thấy nhục nhã và dị dạng biết bao trước đám đông, trước những cặp mắt hau háu đón chờ. Tuấn nghĩ nếu chàng tóm được cô gái, chàng sẽ không dễ gì tha thứ cho sự xúc phạm, hạ phẩm giá của chàng trước đám đông như thế. Chàng sẽ… chàng sẽ… bao ý nghĩ tức tối tràn đầy trong chàng. Thế nhưng, cô gái lại đâm đầu chạy ra xa, và Tuấn lại đành quay vào, ẩn mình ở trong phòng … Trong đám đông, lại bắt đầu hình thành một trò chơi mới. Họ thích thú lấy đôi giày của cô gái đã tháo gỡ, chuyền tay nhau và quăng bỏ đi. Khi cô gái quay trở lại, tìm tòi lục lọi đôi giày của mình, thì đã không còn nữa. Thế là một cuộc chửi rủa khác, hướng về những đối tượng khác, lại xảy ra. Cả một cư xá như loạn hẵn ra, với những lố nhố người nói cười, hò hét. Họ thích thú, lăn xã, nhập vào cuộc chơi, một cách hết mình. Họ bắt đầu lén búng những hòn sỏi nhỏ, vào người mình ghét bỏ. Họ chửi rủa, bênh vực lẫn nhau, loạn xà ngầu. Không ai quan tâm đến buổi chiều đã đến, cơm nước trong gia đình chưa nấu. Họ say sưa với những gì họ đang làm, cho đến khi những người trong ban bảo vệ cư xá được điều đến giãi tán. Bấy giờ họ mới quay về, tay còn hươ hươ diễn tả, cười nói huyên thuyên. Cô gái đi chân đất, theo một vài người trong cư xá về phòng họ, mượn 1 đôi dép khác và quay về nhà mình. Sự yên tĩnh được trả lại sau đó. Phương quay về phòng mình, bảo cùng Hiền: -- Về phòng đi. Có anh Tuấn bên a. Đúng lúc đó Phương nghe có tiếng gõ cửa, và Tuấn xuất hiện, lí nhí, ấp úng: -- Xin lỗi chị, có nhà tôi ở đây không? Phương quay lại gọi Hiền. Hiền lập cập bước ra. Nhỏ nhoi và yếu ớt. Nhìn Tuấn với cặp mắt đỏ mọng, không nói. Tuấn cám ơn Phương, rồi kéo tay Hiền: -- Về phòng thôi em … Cả hai quay đi. Đến tối, lúc Phương đang ăn cơm tối, thì vợ chồng Tuấn xuất hiện cửa. Tuấn chào Phương và nói: -- Chị làm ơn cho tôi gởi Hiền ở đây một lát. Tôi vào đơn vị, kiếm tàu cho Hiền về Rạch Giá một thời gian, kẻo ở đây sợ không ổn. Tôi đi tăng phái liên tục, nhỡ khi tôi đi vắng, xảy ra chuyện, Hiền chả biết nương tựa vào ai. Phải đành vậy thôi. Có lẽ rồi tôi cũng sắp xếp xin đổi về Nam luôn đó chị. Tôi sẽ về đón Hiền trong tối nay. Và chắc là sẽ gởi trả phòng lại cho cư xá, mà không ở đây nữa. Tôi cám ơn anh chị, trong những ngày qua đã đối xử tốt với vợ chồng tôi và xin chào anh chị luôn thể. Phương nhìn Tuấn, sự buồn bã, thiểu não hiện lên trên khuôn mặt. Có lẽ trong cuộc đời Tuấn chưa bao giờ có thể hình dung ra cái cảnh trớ trêu, đầy kịch tính như ngày hôm nay. Sự đổ vỡ trong tình cảm, sự đón nhận những xúc phạm danh dự trước đám đông, làm Tuấn như khọm hẵn đi. Phương chỉ nói: -- Được rồi, anh cứ để chị ở đây. Khi nào có tàu anh lui đón sau vậy. Luôn thể cũng chào chia tay với anh luôn … Tuấn quay đi. Hiền theo Phương vào phòng. Một chiếc xách nhỏ, gọn trên tay. Hiền thút thít: -- Em phải vào lại nhà thôi chị à. Ở đây em sợ lắm. Em chỉ đem mấy bức thêu và tấm hình đám cưới của tụi em thôi. Ở trong này này … Phương nhìn Hiền. Lòng rộn một niềm thương cảm. Sự hiền lành, khờ dại, đôi khi cũng là một thứ vũ khí mạnh mẽ, khiến người đối diện phải động lòng, muốn dang rộng tay để chở che. Không phải Tuấn cũng đang muốn bảo bọc, chở che Hiền trong lúc này như thế sao? Mấy ngày sau đó, cô gái lại đến tìm Tuấn. Cửa phòng đóng kín, khóa bên ngoài. Tần ngần một lúc, cô gái sang gõ cửa phòng Phương, ngập ngừng, bối rối hỏi thăm. Phương cho biết Tuấn đã dọn đi, gởi lại phòng cho cư xá rồi. Cô gái thở dài nói: -- Em thật bậy. Hôm trước em bị mấy chị trong cư xá xúi bẫy, thúc giục, nên đã đập phá, nói ra những lời xúc phạm nặng nề với anh Tuấn. Em biết tính của anh Tuấn, tự ái rất cao, những lời thốt ra của em hôm ấy, đã làm em mất anh ấy vĩnh viễn. Hôm nay em đến, chỉ với mục đích cầu xin anh ấy tha thứ. Nhưng chả gặp được nữa rồi. Em hối hận quá … Phương nhìn theo cô gái bước xa dần. Dáng nghiêng nghiêng trong chiều xuống. Cô độc và lẽ loi. Thấy thương cho một kiếp người không may lỡ bước. Mấy tháng sau nghe Lương, chồng nàng cho biết, Tuấn đã thuyên chuyển công tác vào Nam, công tác tại một đơn vị mới ở trong đó. Cuộc sống họ ra sao, thế nào Phương chẳng còn biết đến. Nhưng thi thoảng, khi nhớ lại những gì đã xảy ra, đã chứng kiến, cái hình ảnh 1 cô gái miền Nam hiền lành, nhút nhát, cứ lãng vãng trước mắt Phương. Phương vẫn cầu xin cho Hiền đạt được cái điều mong muốn, là có được một đứa con, để thắt chặt tình cảm vợ chồng hơn nữa, trong cuộc sống lứa đôi đầy sóng gió này … Xanh Thỵ Nhạn Trắng |
Nguyễn Minh Hoàng - Cựu Sinh Viên Trường CTKD Đà Lạt Không Còn Nữa
“Một người bạn của Viện Đại Học Đà lạt, khoá 5 Chính Trị Kinh Doanh, anh Nguyễn Minh Hoàng, cũng là một bạn hàng xóm Yên Đổ trang lứa với anh em mình, vừa qua đời tại Maryland tuần qua. Hoàng chuyên chơi guitar, là một sĩ quan của các chiến hữu Pháo Binh, thuộc Sư Đoàn 1 Bộ Binh, tù cải tạo... Nhà anh Hoàng hình như ở đầu ngõ hẻm, đường vô xóm Cù Lao Yên Đổ. Mong anh góp lời cầu nguyện cho linh hồn anh Hoàng được an nghỉ nơi cõi thiên thu.” Trên đây là email của một cưụ sinh viên trường Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt gửi đến tôi, báo tin anh Nguyễn Minh Hoàng mất, vì anh đoán anh Hoàng cùng khu Yên Đổ với tôi. Thú thật, khi nhận được tin tôi rất bàng hoàng, vì từ lâu tôi vẫn muốn biết tin tức về Hoàng. Ngay sau đó, tôi điện thoại cho anh Huỳnh Công Dân đang ở Boston để xác nhận lại xem có phải như thế không? Dân xin lỗi vì quá bận, nên không kịp báo tôi biết. Dân nói: ”Nguyễn Minh Hoàng đã mất vào ngày 22 tháng 11, năm 2014, ở Maryland, sau một thời gian chống chọi với một căn bệnh ngặt nghèo.” Hoàng và Dân là anh em bà con. Thân phụ Hoàng là anh ruột của thân mẫu Dân. Hai gia đình Hoàng và Dân đều sống chung một nhà trên đường Yên Đổ. Giữa Hoàng và Dân tôi đều có những mối quan hệ thân quen: bạn láng giềng và bạn học cũ. Họ ở hẻm 60 xóm Cù Lao. Còn tôi ở hẻm 58 xóm Giếng. Chúng tôi có thời gian cùng học chung thời trung học dưới mái trường Huỳnh Thị Ngà, số 10 đường Trần Nhật Duật, Tân Định. Nguyễn Minh Hoàng là mẫu người ít nói và rất dễ thương. Tướng thư sinh, nước da trắng và nụ cười với hai hàm răng trắng đều. Ai gặp Hoàng một lần cũng đều dành cho Hoàng những cảm tình quý mến. Một con người hiền hậu, khiêm nhường, sống tử tế và không bao giờ làm mất lòng bạn bè. Gặp bất cứ ai, anh cũng nở một nụ cười thân thiện, trìu mến. Hoàng là một học sinh ngoan và giỏi trong lớp. Ngoài ra, anh còn nổi tiếng về chơi đàn Guitar. Thân phụ Hoàng đã từng thành lập một ban Kích Động Nhạc có tính cách gia đình, lấy tên là SAIGON STAR. Thành phần ban nhạc đều là anh em trong nhà do đích thân ba Hoàng trực tiếp hướng dẫn và đưa đi trình diễn ở nhiều nơi. Tôi nhớ ba má Hoàng có bảy người con, gồm: người chị lớn tên Nguyệt, tiếp đến Hoàng. Sau đó các em là Tuấn, Khải, Ánh, Lan và Yến. Sau khi tốt nghiệp trung học. Hoàng lên Đà Lạt tiếp tục học tại Trường Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt, thuộc khoá 5. Hoàng lập gia đình với một cô bạn cùng học chung. Bạn bè và người thân đều nghĩ một con người như Hoàng chỉ có thể làm công chức, thương gia hay một đấng tu hành, vì ở con người Hoàng tiết ra một phẩm hạnh, một nhân cách từ tốn và đôn hậu. Nhưng bất ngờ, năm 1972 tình hình chiến sự gây cấn, lệnh tổng đông viên được ban hành khẩn cấp. Số mạng đã thay đổi để Hoàng trở thành một Sĩ Quan của Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà. Hoàng được gọi nhập ngũ vào quân đội. Khi mãn khoá Truờng Bộ Binh Thủ Đức, Hoàng được về binh chủng Pháo Binh và thuyên chuyển ra Sư Đoàn 1 Bộ Binh, Vùng Một Chiến Thuật. Sau 30 tháng 04 năm 1975, Hoàng có thời gian dài ở tù cải tạo. Sau những năm tháng nghiệt ngã của cuộc đổi đời với trăm cay, nghìn đắng, cuối cùng, năm 1984 Hoàng đã may mắn vượt biên thành công và đuợc định cư ỏ Hoa Kỳ, tiểu bang Maryland cho đến ngày mất. Tôi chỉ có thể cô đọng vài hàng về người bạn cũ đã ra đi. Mọi người lúc còn sinh thời, thì hoàn cảnh, cuộc sống không ai giống ai. Nhưng cuối cùng, cũng một lần lên chuyến tàu suốt với tấm vé một chiều đi về miền miên viễn. Chỉ có điều trước hay sau mà thôi! Sư ra đi của Hoàng để lại nhiều mất mát, thương tiếc cho gia đình và bạn hữu. Trong số đó có tôi. Xin được chia buồn cùng chị Hoàng và tang quyến. Xin cầu chúc hương linh của bạn Nguyễn Minh Hoàng sớm về cõi vĩnh hằng. Xin vĩnh biệt người bạn cũ hiền hoà, thân thương. Rồi chúng ta cũng sẽ gặp nhau ở nơi bình yên, không phải lo toan cơm áo, gạo tiền và bệnh hoạn. Trần Đình Phước (San José - California - Mùa Lễ Tạ Ơn 2014) |
Saturday, December 6, 2014
Gỏi Gà
Món Nhậu Khoái Khẩu Của 'Hồng Thất Công''Hoàng Dung' Làm BếpNguyên liệu
1) Luộc gà
2) Rau thơm
3) Hành ngâm dấm
4) Muối Ớt
5) Trộn Gỏi
6) Mời Bà Con Nhậu |
Friday, December 5, 2014
Trở Về (Châu Kỳ) Trần Thái Hòa
Trở Về
Music by: Châu Kỳ
Sung by: Trần Thái Hòa
Photos: Internet
Edited by: Hoàng Khai Nhan
Click on the video below to play!
'Trở Về' Sáng tác Châu Kỳ
Trần Thái Hòa hát
Thursday, December 4, 2014
Wildlife
Wildlife
Photos by Hoàng Khai Nhan
Con Cò Lặn Lội Bờ Sông
Cái Diệc (Blue Heron)
Diệc Bay (The Blue Heron in Flight)
Bồ Nông Cất Cánh (The Pelican Taking Off)
Nhạn Đã Trở Về (The Terns Are Coming Back)
Cánh Nhạn
Nhạn Săn Mồi
Nhạn Săn Mồi
Đôi Cò Mày Đi Ăn Đêm
Đằng Đằng Sát Khí
Đàn Bồ Nông (The Pelicans)
Khi Nắng Vừa Lên
Cò Đi Ăn Sớm
Mồi Ngon
Cô Đơn
Yêu
Wildlife by Hoàng Khai Nhan on Panoramio