Friday, March 8, 2013

Mẹ

Châu Chi



Buổi sáng mùa thu, trời bắt đầu se lạnh. Quấn cái khăn len vào cổ, tôi chuẩn bị lái xe đi thăm Mẹ. Đường tới nhà mẹ trồng nhiều cây khuynh diệp, một trong những loại cây Mẹ tôi rất thích. Còn nhớ cứ mỗi lần bị bịnh là Mẹ cứ đi hái sẵn lá khuynh diệp, lá sả, lá chanh, nấu cho tôi một nồi xông vì mẹ biết tôi rất thích được xông với nồi nước xông Mẹ nấu. Mùi lá khuynh diệp quyện vào với lá chanh,lá sả, cộng với tình yêu của Mẹ làm cho tôi cảm thấy khỏe ngay sau đó.

Con đường thật là êm ả với những hàng dây leo màu tím sẫm ngay ngoài cổng vào. Gió nhẹ cuốn theo những chiếc lá bắt đầu đổi màu làm tôi nhớ mùa thu ở Canada với những rừng cây màu vàng rực rỡ trong nắng. Sau chuyến du lịch tôi đã đem về thật nhiều hình chụp những rừng lá vàng cho Mẹ xem, và đã kể cho Mẹ nghe những mẫu chuyện đường xa vì biết Mẹ không thích đi đâu xa khỏi thành phố của Mẹ. Nhớ Mẹ thường ngồi yên, chăm chú nghe tôi huyên thuyên.

Nhà Mẹ ở bên cạnh một giáo đường, xung quanh là cỏ xanh rì. Tiếng chuông nhà thờ thường đổ vang vang mỗi cuối tuần cùng với những tiếng ca lảnh lót của ca đoàn làm không khí rộn rã hẳn lên trong những ngày cuối năm. Tôi yêu cái không khí vừa tịch mịch vừa trang nghiêm ấy, tịch mịch nhưng không làm tôi sợ hãi vì hòa theo tiếng chuông đổ và tiếng nhạc là những tiếng cầu kinh của giáo dân, đã mang lại cho tôi một sự bình an khó tả. Tôi nghĩ chắc Mẹ cũng cảm nhận được điều này vì bây giờ Mẹ đã đến một nơi rất bình an, dứt bỏ những muộn phiền, những âu lo để chỉ chuyên tâm thờ phụng Thượng Đế của Mẹ.

Tháng 11 của lễ Tạ Ơn là tháng tôi buồn nhất vì nhớ mẹ. Nỗi buồn vẫn bóp thắt trái tim trong nỗi nhớ nhung này, và chưa bao giờ tôi thấm thía như thế câu nói "Nghìn thu vĩnh biệt" đến như vậy. Thanksgiving không có Mẹ, Christmas không có Mẹ, cả Tết Việt Nam cũng vậy. Trong một thời gian khá lâu chúng tôi như những đàn chim lạc bầy, thu lu lại trong mỗi góc nhỏ của mình mà tiếc nuối những tháng ngày đã qua lúc còn có Mẹ bên cạnh.

Còn nhớ thời gian sau chiến tranh, cuộc sống đảo lộn, người người hoang mang không thể định hướng được cuộc đời của mình, tinh thần tuột dốc, nhưng Mẹ lại nhận được ơn của Chúa Mẹ nên đã lặng lặng nghe theo Đức tin của riêng mình. Nhớ tôi đã có lần tâm sự với bạn, rằng Saint Thomas, nhà thờ Ba Chuông, là nơi tôi có những kỹ niệm rất thiêng liêng, mà nếu có nhắc lại chắc sẽ làm tôi rơi nước mắt. Đó là nơi Me tôi được Cha làm phép rửa tội lần đầu mà Ba tôi không hề hay biết. Dù biết rằng sau đó Ba sẽ nổi trận lôi đình, nhưng Mẹ tôi vẫn cương quyết làm theo ý muốn của mình. Từ đó, nhà thờ Saint Thomas đã trở thành nơi nương thân cho mẹ tôi về tinh thần. Tôi không chống đối điều này, vui mừng và âm thầm ủng hộ cho Mẹ là đằng khác vì biết từ đây Mẹ sẽ có nhiều bình an hơn, giải thóat được phần nào những ưu tư và khó nhọc của cuộc sống đầy biến động sau thời kỳ chiến tranh chấm dứt. Tôi đã nhiều lần nói chuyện với Ba về Đức Tin mới của mẹ để mong Ba ủng hộ Mẹ và ba tôi dần dà cũng xuôi tai, tuy không nói ra, nhung tôi biết người cũng hiểu được nhờ có Đức Tin mà Mẹ đã vượt qua được những giai đọan gian nan của cuộc đời và có được bình an trong tâm hồn.

Những ngày tháng về sau khi định cư ở Hoa Kỳ, mẹ tôi hầu như hướng trọn tình cảm của mình cho đấng tối cao. Mẹ thường đi bộ đến nhà thờ mỗi ngày để cầu nguyện, không những cho chính những con cháu trong gia đình của mẹ, mà còn cho những người thân quen bạn bè, những linh hồn mồ côi,những chiến sỹ trận vong. Và tôi cũng đã có nhiều lần theo bước chân của mẹ, tìm đến nhà thờ để xin ơn trên ban phép lành an cho mẹ.

Đối với tôi mẹ như một người bạn, vì mẹ và tôi đã chia sẻ với nhau rất nhiều chuyện trong cuộc sống thường ngày. Vào sở làm , mỗi ngày tôi đều tranh thủ thì giờ gọi về nói chuyện với mẹ. Ngày nào không gọi được mẹ vì bận rộn, tôi cảm thấy như mình thiếu đi một thứ gì... lòng không thấy an. Thói quen thật là đáng sợ, vì nó đã làm tôi khốn khổ trong một thời gian dài sau khi Mẹ mất. Tôi như bị hụt hẫng chơi vơi giữa cuộc sống thường nhật, lúc nào cũng muốn tìm một chỗ vắng vẻ, ngồi thu lu lại mà khóc.

Vâng, Mẹ tôi đã đột ngột qua đời sau con trụy tim, Không có ai trong chúng tôi được nghe Mẹ trăn trối lời sau cùng. Không ai trong chúng tôi nghĩ rằng sẽ không còn được nhìn thấy mẹ trong những ngày lễ cuối năm - là dịp mà gia đình tập họp lại đông đủ. Không được ăn những chiếc bánh Huế làm bằng lá chuối thơm ngon mẹ làm - Tuy vậy sâu trong thâm tâm, tôi vẫn Tạ Ơn đấng tối cao đã đưa Mẹ đi rất bình an, không phải chịu đau đớn và không phải lê lếch thân xác rất lâu trong bịnh viện (điều mà Mẹ tôi thường lo sợ khi còn sống). Mẹ tôi thực sự đã chuẩn bị rất lâu và đã rất sẳn sàng cho chuyến đi xa này.


Bông Hồng Cài Áo - Nhạc Phạm Thế Mỹ - Khánh Ly hát

Con tàu đưa Mẹ đi đã rời bến suốt hai mùa Lễ Tạ Ơn, nhưng sao chúng tôi vẫn còn chòng chành đứng lại bên đường mà nhớ thương khôn xiết những ngày lễ cuối năm với mẹ, dù biết rằng thực sự chúng tôi nên mừng cho Mẹ, có được một đời sống bình an hơn khi bây giờ đã được trú ngụ trong nhà của Chúa.

Trong không khí ấm áp của mùa xuân, xin dâng lời cầu nguyện cho tất cả mọi người thân thuộc, cho bạn bè thân hữu xa gần, được mọi sự bình an và dồi dào sức khỏe. Và xin thân ái tặng những bông hồng cho những ai còn có Mẹ.


Châu Chi

2 comments:

  1. Đoc xong bài nầy tui rất nhớ Mẹ tui , nhưng không sao giờ thì tui đã có người Mẹ mới ở bên cạnh rồi . Đở tũi thân !

    ReplyDelete
  2. Ba sẽ nổi trận lôi đình, nhưng Mẹ tôi vẫn cương quyết . .

    Trong văn hóa VN ngày đó, Cụ thật quá can trường!
    Phần thưởng trọng hậu cho Cụ là Chính Đấng Đã Gọi Mời,
    vì có Lời: Từ muôn đời, Cha đã chọn Con.

    Nguyện cầu Ơn Trên ban phúc lộc bình an cho Người Con Thảo.

    ReplyDelete

Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!