Thơ Vũ Khanh
Đưa em về, dốc ven đồi quạnh vắng Bóng nghiêng nghiêng dưới vạt nắng hanh vàng Tóc mây trôi theo ngọn gió Thu sang Cho anh ngỡ hoa hoàng lan thơm ngát Đưa em về, hai hàng cây chụm sát Chung lá cành đan kết chuyện tình thơ Gió thì thầm thêu dệt mộng ban sơ Bờ lau dại mong chờ say hương phấn Ngón tay em vòng cỏ khô làm nhẫn Lòng hẹn lòng mình vẫn mãi bên nhau Lũ chim non mừng chúc mối duyên đầu Líu lo hót, ngàn dâu vui tung cánh Dòng suối nhỏ bên lối mòn róc rách Ru êm êm chiều khúc diễm tình ca Thông vi vu nâng cung bậc hài hòa Cùng giai điệu đôi hồn hoa trầm lắng Đưa em về, nẻo đường xa chợt ngắn Những nỗi niềm dài vắn chẳng kịp vơi Bao yêu thương chưa kết tụ thành lời Nên hai đứa khó rời tay từ giã Tà áo em về ngõ sâu khuất ngả Bước chân anh vội vã trốn hoàng hôn Vầng thái dương dần lịm tắt trong hồn Mây chiều tím đọng buồn dâng man mác Đường em về chiều nay phương trời khác Ai đón đưa dìu dắt bước em tôi Con dốc xưa mây ngừng giữa lưng đồi Nghe sương khói bồi hồi năm tháng cũ Lối mòn ấy hai hàng cây ủ rũ Buông lá cành ảm đạm phủ chiều hoang Dòng suối kia nước lờ lững ngỡ ngàng Sao ai nỡ vội vàng thay nhẫn cỏ Vũ Khanh |
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!